Chương 346: Cứu Giúp
Chương 346: Cứu Giúp
Chương 346: Cứu Giúp
Muội mang theo một ít bột nhào đen, trứng và một hũ gạo nếp đường nâu, coi như là tỏ một chút lòng thành."
"Những cái này thật tốt quá, Thu Nương đang cần những thứ này, huynh cũng không khách khí với muội nữa." Điền Gia Vượng vui vẻ nói, sau đó nhận lấy: "Chúng ta cùng nhau vào nhà xem hài tử đi."
Mới qua có 2 ngày, hiện tại hài tử còn rất nhỏ.
"À đúng rồi, phải cố gắng cho Thu Nương ăn ít khoai lang nhất có thể, nhiều quá sẽ làm nàng ấy đầy bụng." Chu Oánh nói đến đây tò mò hỏi: "Hài tử là trai hay gái?
Điền Gia Vượng cười toe toét nói: "Là một tiểu tử mập mạp."
"Vậy chúc mừng Điền đại huynh rồi. Huynh chắc hẳn đang bận, muội phải quay về sấy khoai lang."Sau khi Chu Oánh Nói xong, nàng quay người đi về nhà làm việc.
Gần trưa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó nghe được tiếng hét lớn của hai người.
Sau đó, liền nhìn thấy Điền Thập Tam cùng một người ôm một cậu bé tị nạn ba bốn tuổi lao vào, theo sau là một người phụ nữ đang khóc trong nước mắt.
Chu Oánh giật mình một lúc, sau đó nhanh chóng đứng dậy, gọi Nhị Tráng lại sau đó hỏi: "Thập Tam Thúc, đây là..."
"Đứa bé này bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt cao, không biết trong nhà có thuốc hạ sốt sẵn đó không?" Tiền Thập Tam hỏi.
"Xin ngài hãy cứu lấy đứa nhỏ, nó còn quá nhỏ, không thể chết như thế được." Nam nhân bé theo theo đứa bé quỳ xuống cầu xin.
"Ngươi đứng dậy đi, để chúng ta vào nhà xem trước đã. Nếu không có tác dụng, phải nhanh chóng đưa lên trấn." Chu Oánh nói xong liền quay người đi vào trong nhà.
Nam nhân nghe vậy lập tức bế đứa trẻ theo vào, Tiền Thập Tam cũng lập tứ đi theo sau.
Vào đến căn phòng phía Tây, Chu Oánh bảo Nam nhân đặt đứa trẻ lên giường.
Chắc chắn rằng đứa trẻ chỉ bị cảm lạnh dẫn đến sốt cao, trước tiên dùng rượu mạnh lau qua người cho đứa bé một lượt.
Sau đó lấy ra một chiếc thẻ cạo gió, bắt đầu cạo gió ở lưng đứa bé.
Đặc biệt là những chỗ có gió nặng phải cạo đi cạo lại vài lần cho đến khi tan hết gió mới dừng lại.
Tiền Thập Tam nhìn sắc mặt của đứa trẻ đã ổn định hơn nhiều, đưa tay sờ thử một cái nói: "Ừm, thật sự đã hạ được sốt xuống rồi."
"Có tác dụng là tốt rồi." Chu Oánh thở phào nhẹ nhõm nói.
Sau đó lại quấn một lớp vải mỏng lên người đứa bé rồi nói: "Trong vòng hai mươi bốn canh giờ không được chạm vào nước, cũng không được cởi lớp vải này ra, tránh việc bị lây nhiễm. Còn về thuốc, đứa bé quá nhỏ ta thật sự không dám tùy tiện kê đơn. Thế nhưng ta biết một phương thuốc dân gian, đó là nấu hành lá với gừng cùng nhau để uống, có thể điều trị cảm lạnh. Nếu đến tối mà sốt lại thì các người hãy quay lại đây, để cho Cố đại phu xem xét rồi kê đơn."
"Gừng thì nhà ta có, nhưng hành lá thì..." Nam nhân nghe vậy liền cảm thấy khó xử.
"Ta sẽ cho ngươi lấy đi một ít." Chu Oánh nói xong liền đi vào bếp lấy cho hắn ta năm cây hành lá không lớn lắm rồi nói: "Ngươi cầm lấy đi, nhiêu đây chắc là đủ hai lần rồi."
"Bao nhiêu tiền?" Nam nhân nói đến đây, hắn ta lúng túng cho tay vào túi.
"Không cần, mau đưa con ngươi trở về nhà nấu canh đi." Chu Oánh do dự một lúc rồi lắc đầu nói.
"Đa tạ, đa tạ, thật sự là vô cùng tạ ơn ngài." Nam nhân nói xong liền bế con đi ra ngoài.
Lúc Chu Oánh tiễn họ ra ngoài, nàng thấy nữ nhân kia đang đứng trước giá phơi khoai lang, cầm khoai lang ăn ngấu nghiến, sắc mặt nàng tối sầm lại.
Vẻ mặt của Tiền Thập Tam cũng trở nên khó coi, họ tới đây để chữa bệnh, bà ta lại không quan tâm thử hài tử của mình sống chết ra sao mà lại đi ăn trộm thức ăn, đúng là không có tình người.
Tất nhiên, sắc mặt của nam nhân kia còn khó coi hơn, hắn ta trực tiếp quát lên: "Ngươi là cái đồ bần tiện, lão tử có để ngươi đói à?"