Chương 348: Bị Phát Hiện
Chương 348: Bị Phát Hiện
Chương 348: Bị Phát Hiện
"Cha, bây giờ cũng chưa muộn mà, mỗi nhà đều có một ít, hơn nữa những cây trồng muộn còn đang ở trong đất." Lúc này, nhi tử của họ đi tới thì thầm.
"Không được, không chỉ có đội tuần tra, mà còn có quân lính, ta sợ..." Nhạc phục lắc đầu.
"Sợ gì chứ, đội tuần tra không thể canh giữ mãi ở dưới chân núi, chờ bọn họ đi rồi, chúng ta chỉ cần chạy qua đó là được."
"Đúng, chúng ta cũng không phải đến nhà người khác để ăn cắp, chỉ cần đào một ít ở trong đất là được, nếu không thì làm sao mà không thể chịu cơn đói đây." Nhạc mẫu nói chêm vào.
"Nhưng..." Nhạc phụ do dự một lúc, sau đó nói: "Chúng ta phải liên lạc với nhiều người hơn, nếu không, lỡ mà bị bắt thì có thể bị đánh đến chết."
"Chuyện này ta sẽ lo, thực ra đa phần mọi người đều nghĩ như vậy, nếu không, làm sao chúng ta có thể vượt qua mùa đông này."
"Được, nhưng phải tìm những người đáng tin chút, chớ để lộ tin tức."
"Người cứ yên tâm đi, ta sẽ đi liên lạc, tối nay chúng ta sẽ hành động."
Chạng vạng, nam nhân mang theo củi đưa cho Tiền Thập Tam, nhờ Tiền Thập Tam mang đến Cố gia giúp rồi hắn ta quay về miếu Mẫu Thần.
Nhìn thấy đôi mắt đảo quanh của nhi tử, hắn ta quay lại, sờ nhẹ vào trán đứa bé: "Không ngờ thật sự hiệu quả, giảm sốt thật rồi."
"Quả thực có hiệu quả, nhưng tốt nhất là nên kê thêm hai thang thuốc nữa, đề phòng vẫn hơn." Mẫu thân của nam nhân nói.
"Cũng đúng, nếu buổi tối có chuyện xảy ra, sẽ phiền phức lắm. Ăn cơm xong con sẽ dẫn nó đi." Nam nhân gật đầu.
Ăn xong cơm, nam nhân tự mình ôm đứa bé xuống núi. Thế nhưng, khi đến chân núi vào lại trong lều, tìm thấy quan sai đang coi núi ban đêm, lại bị từ tối rất nghiêm túc.
Nam nhân đoán được lý do tại sao, nhưng vẫn cúi đầu nhìn đứa bé trong tay, van nài: "Xin đại nhân du di, lần này chỉ có hai phụ tử ta, ngài để cho đội tuần tra đi theo ta là được."
"Không được, ở lại đây đợi, ta sẽ cho người đi gọi Cố đại phu." Quan binh lắc đầu.
Nghe thấy vậy, nam nhân chỉ có thể ôm đứa bé ngồi xuống đợi: "Đa tạ huynh đệ."
Quan binh cũng không thèm niềm nở gì, chỉ chờ đội tuần tra đến, hắn ta mới cho người đi báo tin.
Cố Thừa Duệ đã biết được chuyện này từ miệng của Chu Oánh, nên khi nhận được thông báo, hắn lập tức mang theo thuốc đến chân núi.
Sau khi kiểm tra mạch của đứa bé, Cố Thừa Duệ kê cho hắn ta ba loại thuốc rồi nói: "Đứa trẻ này nó quạch ra là do thiếu chất, khí huyết không đủ, khi rảnh rỗi, hãy vào núi để tìm thêm táo đỏ hoặc củ từ, nếu không, đến mùa đông, đứa trẻ sẽ hay bị nhiễm lạnh. Sau khi uống ba thang thuốc này, hắn là nó sẽ ổn hơn."
Sau khi nói xong, hắn đưa thuốc cho nam nhân.
"Đa tạ, đa tạ ngài, không biết thuốc giá bao nhiêu?"
"Không cần, cứ mang xuống hai bó củi, cũng giúp ta tránh được việc lên núi chặt củi."
"Các ngài cần củi à?" Mắt nam nhân sáng lên.
Nhìn vào biểu cảm của hắn ta, Cố Thừa Duệ cũng đoán được hắn ta đang có ý định gì, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, là để chuẩn bị cho mùa đông, nếu ngươi có củi thừa, ngươi có thể bán cho ta, một bó củi lớn 50 cân, năm văn tiền, bó nhỏ thì ba văn tiền."
"Đã biết, đã biết."
Quan binh thấy vậy nói: "Nhớ là chỉ được đốn củi giống như trước kia, chỉ được chặt cành cây, nếu không khi bị phát hiện, các ngươi sẽ không thể ở lại trên núi nữa."
"Tiểu nhân đã ghi nhớ." Nam nhân đáp lại, sau đó ôm đứa bé trong tay, quay lưng đi về miếu Mẫu Thần.
Sau khi về đến nơi, hắn ta kể lại sự việc này với các huynh đệ, khiến cho mọi người vô cùng hào hứng, dù sao đi nữa thì có thêm chút thu nhập như vậy thì họ đã có thể vào thôn mua thêm chút khoai lang để ăn rồi.
Sau đó, người một nhà vui vẻ đi ngủ, nhưng niềm vui của họ đành sớm phải kết thúc.