Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 349: Giải Tán Dân Tị Nạn

Chương 349: Giải Tán Dân Tị Nạn Chương 349: Giải Tán Dân Tị Nạn Chương 349: Giải Tán Dân Tị Nạn
Giữa đêm, một số nam nhân mạnh mẽ cầm theo túi rơm rất lặng lẽ rời khỏi miếu Mẫu Thần, trong đó có hai người còn mang theo hai tấm gỗ, bí mật đi xuống núi.

Thế nhưng, họ không đi thẳng xuống núi mà đi dọc theo núi đến bên ngoài thôn, gần một bụi cây cỏ rậm rạp sát bên cạnh chiến hào, chờ đến khi đội tuần tra đi qua, họ nhanh chóng ngồi lên tấm gỗ trượt qua chiến hào.

Sau đó, cả đám lặng lẽ đi dưới lòng đất.

Đi đến chỗ đất trồng khoai lang, bọn họ cứ như chuột trong hũ gạo, vừa vội vừa tham mà đào khoai lang lên, thậm chí còn thuận tay lấy thêm mấy củ cà rốt, hành lá các loại.

Đến khi mỗi người đều đựng đầy bao, cả bọn mới quay người trở về.

Thế nhưng, việc mang theo những thứ này không giống như lúc đến, trọng lượng của mỗi người đều nhiều lên.

Nên giữa đường, họ đã bị đội tuần tra phát hiện.

Mọi người muốn bỏ lại khoai lang rồi chạy, nhưng cũng không chịu nổi, cuối cùng tên tiểu thúc của nam nhân đã nói: "Chúng ta có mười người, họ có tám người, nếu không thể chạy, cũng không thể liều mạng được, hay là cứ tốc chiến tốc thắng đi."

"Không thể, nếu họ tìm đến trên núi thì phải làm sao?"

"Đồ ngốc, trước tiên chúng ta cần phải không trở lại miếu Mẫu Thần ngay, có khoai lang này, chúng ta có thể trốn được ít nhất nửa tháng."

"Sao chúng ta không thử liều mạng một phen, nếu mà bị bắt chúng bắt được, không chết cũng bị lột da."

Nói xong, mọi người đặt khoai lang qua một bên rồi lao thẳng đi phía trước.

Thấy vậy người tuần tra vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng, đội trưởng của Tiền gia nói: "Mẹ nó, một đám sói mắt trắng, không để một con cá nào lọt lưới."

Nói xong, người hai xáp lá cà với nhau, trong chớp mắt cả đám người lao vào đánh nhau.

Rồi tức khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai đội tuần tra khác và quân linh gần đó, không mất lâu bọn họ đã kéo đến, vây quanh nhóm người.

Chẳng mấy chốc nhóm dân tị nạn đã bị ấn đầu xuống đất.

Tiền Gia Hỉ nhẹ nhõm nói: "Mọi người kiểm tra lẫn nhau, những người bị thương nặng đến gặp Cố đại phu, những người khác trói đám này lại giải chúng với khoai lang đến từ đường."

"Đã rõ, chúng ta sẽ chia nhau hành sự." Cố Thừa Nghiệp nói, sau đó dẫn theo những người bị thương đi đến chỗ Cố Thừa Duệ.

Sau khi Cố Thừa Nghiệp bị đánh thức, thấy một đám người ở bên ngoài thì kinh hãi nói: "Nhị ca, các ngươi làm thế này là ... ?"

"Có người từ núi đi xuống ăn cắp khoai lang, bị đội tuần tra phát hiện ra, mới động thủ đã thấy máu đổ rồi." Cố Thừa Nghiệp chỉ vào cánh tay của mình nói.

"Vậy thì mau vào đi, ta sẽ băng bó cho mọi người." Cố Thừa Nghiệp nói xong, trực tiếp đưa bọn họ vào nhà bếp.

Đốt đèn lên rồi bảo họ đợi ở bên trong: "Bên trong ấm gốm có nước để nguội, muốn uống thì tự mình rót."

Nói xong, hắn ta đi ra ngoài, lấy rương y dược tử căn phòng phía Tây để bắt đầu băng bó cho họ.

Sau khi bận rộn xong, hắn dặn dò mọi người mấy câu rồi đẩy bọn họ ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Điền Kính Trung với thôn trưởng, cùng với tất cả binh sĩ và đội tuần tra bắt đầu đuổi tất cả dân tị nạn ở mấy ngọn núi xuống hết, sắp xếp cho bọn họ ở lại trong nhà của trấn Không Liễu.

Còn đối với những người bị bắt, bao gồm người của cả nhà họ, tất cả đều được sắp xếp đến xưởng xay để xay bột làm bánh.

Đúng vào buổi chiều hôm đó, một vị Phó Tướng mang đến lương thực tới đúng như lời của Tam hoàng tử đã hứa trước đó, thế nhưng thóc chỉ chiếm một phần nhỏ, còn đa phần đều là khoai lang với cao lương.

Nhưng mà thế cũng đủ để làm cho Điền Kính Trung vui mừng.

Sau đó, bọn họ bắt tay thu khoai lang đã được phơi khô trong thôn về, rồi thu thêm một số rau khô trong thôn cùng với lúa thóc, thu hết lại một chỗ, xay thành một hỗ hợp.
Bình Luận (0)
Comment