Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 345 - Chương 350: Mua Củi

Chương 350: Mua Củi Chương 350: Mua Củi Chương 350: Mua Củi
Sau đó, bột hỗn hợp và khoai sọ được phân phối vào các cửa hàng lương thực do quan gia không chế, bắt đầu bán ra với số lượng giới hạn.

Lúc bột hỗn hợp được bán ra, có thể là do lũ lụt ở miền Nam, mạch nước ngầm bắt đầu chậm rãi phục hồi, hầu hết các giếng cũng bắt đầu có nước trở lại.

Lượng dân tị nạn tập trung ở gần đó đột ngột giảm bớt, đặc biệt là những dân tị nạn ở trấn Thanh Thủy, ngoại trừ những người từ xa đến, họ đều bắt đầu chuẩn bị trở về nhà.

Thế nhưng, những dân tị nạn từ xa đến lại tập trung trong thương khố, nhưng số người cũng ít hơn so với lúc trước.

Trong thôn bỗng trở nên sôi động, sáng sớm hôm nay, Chu Oanh lại đang phơi khoai lang trong sân, Cố lục thẩm tươi cười bước vào nói: "Thừa Duệ gia đang bận đấy à."

"Cố lục thẩm đến à, con đang nhân ngày lành, tranh thủ để phơi khoai lang, nhà thẩm xử lý thế nào rồi?" Chu Oánh nói xong, đưa cho bà ấy một chiếc ghế.

"Cũng như ngươi nói, đa phần đều đã phơi khô cả rồi, chỉ giữ lại một phần rồi đào hố chôn." Cố lục thẩm ngồi xuống rồi nói.

"Thế là tốt rồi, nhưng chú ý trời lạnh, thẩm phải thường xuyên kiểm tra, không thì một khi đông lại, là coi như xong đấy."

"Đương nhiên rồi." Cố lục thẩm nói xong, giúp nàng rửa khoai lang, sau đó nói tiếp: "Mấy ngày qua, có nhiều người đến trong thôn mua khoai lang, nghe nói của thôn trang của ngươi còn một ít khoai lang, ngươi có muốn bán không?"

Chu Oánh lắc đầu: "Khoai lang ở thôn trang đều củ giống huyện con để dành sang năm trồng, nếu con dám tự ý bán đi, Khổng huyện lệnh sẽ đem con đi chiên chảo dầu mất."

Mặt của Cố lục thẩm trắng bợt, cười khổ nói: "Vậy cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu, đây không phải là thôn trang của ngươi à."

"Nhà con chỉ là quản lý, chủ nhân thực sự của thôn trang là Chu Tướng Quân."

"Thật tiếc quá."

"Theo ý thẩm, giá rất đắt à?"

"Đúng vậy, lần này thu là mười lăm văn tiền một cân, với củ này của nhà ngươi, phải ba mươi văn tiền một cân, nhiều người đều hối hận lắm."

"Mắc như vậy sao, thẩm biết ai là người mua không?"

"Không rõ, nhưng giá đã lên bằng giá thịt lợn rồi, không phải là điều những người dân bình thường có thể kham nổi.

Hơn nữa, nhà nào cũng có thân thích đến cửa đòi mua."

"Ài, đều là những nhà khó khăn."

"Dù sao nữa thì, trong tình hình này, vẫn giữ lương thực ở trong tay mình mới an tâm nhất."

"Đúng như vậy, nhưng nhiều người bị tiền làm mờ mắt, không nhìn rõ sự tình được."

Cố lục thẩm gật đầu đồng ý.

Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện, qua lời của bà ấy, Chu Oánh cũng biết thêm.

Bởi vì khoai lang, cuộc sống của nhiều nhà không còn được yên bình.

Đặc biệt là ở phía nhà cũ bên kia, bên đó trồng khoai lang muộn nhất, nhiều người đang chờ chực, muốn mua, hàng ngày đều có người đến cửa lấy lòng.

Thế nhưng, mỗi nhà đều có tính toán của mình, ai cũng từng là kẻ tinh ranh.

Ngoại trừ Trương Thanh Thanh bị mang chuyện cha nàng ta ra uy hiếp nên đã hứa bán cho bọn họ một nghìn cân ra thì người khác đều không đồng ý.

Vào buổi chiều, Chu Oánh mới vừa dẫn theo hai tráng hán đi khóa cửa kiểm tra nông trại, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Quay đầu nhìn xa, nàng thấy Cố Thừa Nghiệp đang dắt một người kéo theo một xe chở củi lớn bước tới.

Sau đó, nàng đứng đợi tại chỗ, đến khi bọn họ tiến lại gần, Chu Oánh đã nhận ra nam nhân kéo củi.

Chính là người cha của đứa bé trai nàng đã cứu ngày đó.

"Nhị ca, đây là... ?" Chu Oánh nói.

"Người này nói, trước đó, Thừa Nghiệp đã nói với hắn ta về chuyện mua củi, hôm nay hắn ta đã mang đến một xe củi tới cho các người." Cố Thừa Nghiệp nói.

"Cố nương tử nhất định còn nhận ra tiểu nhân, trước đây Cố đại phu đã nói qua, để tiểu nhân chặt một trăm cân củi để đổi lấy tiền thuốc." Nam nhân mở lời.
Bình Luận (0)
Comment