Chương 355: Khiêm Tốn
Chương 355: Khiêm Tốn
Chương 355: Khiêm Tốn
"Như vậy đi, ta mua hai ngàn cân của các huynh, huynh liền nói với bên ngoài là năm nghìn cân. Cứ như thế, các huynh còn có thể âm thầm giữ lại một phần, phòng ngừa vạn nhất."
"Đệ muốn lấy thì cứ lấy đi là được, không cần trả thù lao đâu." Cố Thừa Nghiệp trả lời.
Cố Thừa Duệ vừa nghe liền biết đây là lời khách sáo, hai nghìn cân, hai mươi lượng bạc, làm sao hắn ta có thể thật sự cho không chứ, lúc sau lắc đầu nói: "Bản thân bọn đệ đã có đủ rồi, chỗ đó là cho Lạc đại phu, nên dựa theo giá cả bình thường bán là được rồi."
"Như vậy à, chúng ta nghe theo lời của đệ, để tránh phát sinh nhiều rắc rối." Cố Thừa Nghiệp gật đầu nói.
Cố Thừa Chí vừa thế cũng không phản đối, Cố Thừa Hỷ vẫn còn ở hiệu thuốc bắc học việc, bán cho bên kia ai cũng nói không được cái gì.
"Được, cứ quyết định như thế, lát nữa ta tìm hai chiếc xe, sáng mai kéo qua đây."
"Được, chúng ta quay trở về đây."
Sau khi nói xong hai huynh đệ một người cầm mỡ bò, một người kéo xe đẩy trở về nhà.
Lúc Đám người Kiều thị biết được bọn họ mang về một bình mỡ bò đều vô cùng vui vẻ.
Nhất là tức phụ Dương thị của Cố Thừa Chí, xưởng ép dầu đã đóng cửa gần một năm, chút dầu dự trữ trong nhà đều đã dùng hết, người lớn như bọn họ không ăn chút dầu mỡ cũng không có gì, nhưng tiểu hài tử làm sao có thể chịu được.
Lát sau lại hỏi: "Đúng rồi, Thừa Chí, trong nhà Tam đệ có thịt hay không, chúng ta có thể mua một ít từ bọn họ cũng được."
"Không thấy được, chỉ có hai bình mỡ bò, đã đưa cho chúng ta một bình rồi."
"Được rồi, có một bình mỡ bò này đã không tồi, đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa, nếu bọn họ thực sự có đã sớm đưa rồi." Kiều thị nói.
"Nghe nói thôn trang bên kia nuôi rất nhiều bò và dê đấy, chúng ta mua cũng không phải không được." Diêu thị khó chịu nói.
Đừng nói đến hài tử, bà ta cũng có chút chịu không nổi, nửa năm này quần của bà ta đều sắp không mặc được rồi.
"Chính xác, chúng ta còn không mua được hay sao?" Lưu thị phụ họa nói.
"Việc này cũng đừng nói ra, một là thôn trang vốn không phải là của phu thê bọn họ, hiện tại Lưu chưởng quỹ canh giữ ở bên kia, bọn họ không có khả năng quyết định. Hai là, mỗi ngày người trong thôn đều uống canh suông nhạt nhẽo, nhà chúng ta có hương vị thịt, mỗi ngày đều như vậy không phải là khiến người ta căm thù hay sao, đến lúc đó lại dẫn dụ kẻ trộm tới thì thật rắc rối." Cố phụ nói.
"Quả thật, thời điểm khiêm tốn thì vẫn nên khiêm tốn, không thấy bọn họ cũng không dám ăn thịt hay sao?" Cố Nhị thúc phụ họa nói.
"Đúng rồi, nói đến chuyện khiêm tốn, lão Tam đưa ra cho chúng ta một biện pháp." Cố Thừa Nghiệp nói tới đây, liền kể cho bọn họ chuyện Cố Thừa Duệ bí mật mua khoai lang của bọn họ.
"Đúng rồi, nói đến chuyện khiêm tốn, lão Tam đưa ra cho chúng ta một biện pháp." Cố Thừa Nghiệp nói tới đây, liền kể cho bọn họ chuyện Cố Thừa Duệ bí mật mua khoai lang của bọn họ.
"Đây cũng coi như một biện pháp hay, nhỡ đâu hạn hán vẫn còn tiếp tục kéo dài, đống khoai lang ba nghìn cân này chính là lương thực cứu mạng của nhà chúng ta." Cố phụ nghe xong gật đầu đồng ý nói.
Lúc sau nhìn về phía Cố Nhị thúc hỏi: "Nhị đệ cảm thấy như thế nào?"
"Rất tốt, kế tiếp chúng ta nhanh chóng làm mát số khoai lang này, để chúng không bị đông lạnh trước khi mùa đông giá rét đến." Cố Nhị thúc gật đầu nói.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Cố Thừa Duệ đi đến nhà tộc trưởng mượn xe bò.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc trời còn chưa sáng, dùng xe ngựa và xe bò kéo hai xe khoai lang đầy ắp, để Cố Thừa Nghiệp và hắn cùng đi một chuyến đến hiệu thuốc bắc ở trấn trên.