Chương 360: Thu Xếp (1)
Chương 360: Thu Xếp (1)
Chương 360: Thu Xếp (1)
Chu Oánh nhìn thấy bộ dáng hắn mỏi mệt liền nói: "Mau chóng ăn cơm đi, ăn xong rồi cơm đi ngủ sớm một chút."
"Không được, trên người ta không sạch sẽ, vẫn nên nhanh chóng tiến vào không gian xử lý quần áo một chút, lấy nước nóng đi tắm." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
Bị cảm không phải là chuyện đùa, hắn cũng không muốn lây bệnh cho nàng.
"Cũng được." Chu Oánh nói xong liền thả Nhị Tráng ở ngoài cửa, trực tiếp dẫn hắn bước vào không gian.
Sau đó dùng thuốc khử trùng năm 84, ném quần áo vào bên trong máy giặt.
Tiếp theo rửa tay thật kỹ xong, rồi bước ra không gian mang đồ ăn vào, cuối cùng lại dùng nồi áp suất hầm một nồi chè hạt sen mộc nhĩ.
Đợi sau khi hắn tắm rửa xong, vừa lúc chè hạt sen một nhĩ cũng chín, hai người chậm rãi ăn từng chút một, Chu Oánh nói: "Lát nữa chàng đi ngủ sớm một chút đi, gia súc trong không gian liền giao cho ta."
"Ta vẫn nên ra ngoài đi ngủ đây, nhỡ đâu buổi tối có tình huống gì khẩn cấp bọn họ nhất định sẽ tìm ta."
"Vậy cũng được, chàng đi ngủ trước đi." Chu Oánh nói xong liền tiễn hắn ra ngoài, sau đó về không gian tiếp tục bận rộn.
Sau khi bận rộn xong, dùng nồi áp suất hầm một nồi canh thịt bò.
Sáng sớm hôm sau, hai người ở trong không gian ăn mỳ thịt bò.
Cố Thừa Duệ ăn xong rồi lúc sau lại vội vàng đi ra.
Mà Chu Oánh mới vừa rửa bát, cũng bắt đầu lục tục có vài người gõ cữa, chủ yếu là hỏi thăm tình hình bệnh của nạn dân.
Chu Oánh nghe thế, vì tránh cho mọi người hoảng sợ, chỉ nói cho bọn họ biết đám người kia bị bệnh cảm lạnh nghiêm trọng, căn dặn bọn họ không có việc gì thì đừng đến gần đó, còn những chuyện khác không có nhắc tới.
Lúc này, người trong thôn vô cùng nghe lời, một đám ngoại trừ trưởng thôn tìm bọn họ, ai cũng không muốn tiến lại đó.
Ba ngày sau, bệnh tình của các nạn dân dần chuyển biến tốt đẹp.
Nhất là những người bị cảm nhẹ, trên cơ bản đã sắp khỏi hẳn, nhờ có bọn họ chăm sóc.
Người trong thôn chỉ để lại Cố Thừa Duệ giúp đỡ bọn họ kê đơn thuốc và chữa bệnh.
Bảy ngày sau, trừ bỏ những người bị bệnh nặng, toàn bộ đã khỏi hẳn.
Nửa tháng sau, tất cả nạn dân hoàn toàn khỏi bệnh.
Lúc này Điền Kính Trung mới tìm Hồ Xuân và những người phụ trách mấy nạn dân khác hỏi: "Các ngươi dự định như thế nào, là muốn đợi tình hình thiên tai qua đi rồi về quê hương, hay là tính toán về sau ở lại trấn Thanh Thủy lâu dài?"
Hồ Xuân nghe xong ánh mắt nhất thời sáng lên, tiếng tăm của trấn Thanh Thủy, huyện Vận Hà vô cùng vang dội, có thể nói là một cái trạm trung chuyển của vận chuyển đường sông ở Đại Minh.
Có thể tưởng tượng nó thịnh vượng như thế nào, nếu có thể ở lại thì không thể tốt hơn.
Chỉ có điều nếu ở đây trong những năm thiên tai này bọn họ không có phòng không có đất, bọn họ cũng sống không quá tốt đâu.
Chốc sau hỏi: "Vậy không biết có nhà ở và đất thích hợp chia cho chúng ta không?"
"Không có, cho dù trong thôn có phòng trống cũng rất ít, hơn nữa đều là phòng cũ. Chẳng qua nếu các ngươi muốn xây nhà, có thể cho các ngươi đất ở các thôn. Về phần đất trong lời nói, chỉ có thể là đất hoang, hoặc là các ngươi cũng có thể mua đất từ trong tay của dân bản xứ." Điền Kính Trung nói.
Nói tới đây ngừng lại một chút nói: "các ngươi vẫn có thể ở lều trại này. Đương nhiên nếu sợ lạnh thì các ngươi cũng có thể đến ở bên trong kho hàng của bến tàu, bên kia cũng có một đám nạn dân từ địa phương khác tới đây sinh sống. Về phần việc làm, hiện giờ là mùa màng gì các ngươi cũng rõ ràng, e rằng chuyện duy nhất có thể làm cũng chỉ giúp đỡ nấu nước đốn củi mà thôi."
"Có thể đợi chúng ta thương lượng một chút được không? Ngày mai chúng ta sẽ ... cho ngài câu trả lời rõ ràng."
"Có thể. Đúng rồi nếu các ngươi muốn phân đến các thôn, phải tách nhau ra. Hoặc là có thể đến chân núi tự mình lập một thôn mới, phải xem tâm nguyện của bản thân các ngươi."