Chương 359: Xuống Núi Cứu Giúp
Chương 359: Xuống Núi Cứu Giúp
Chương 359: Xuống Núi Cứu Giúp
"Bẩm báo Trạm trưởng đại nhân, tiểu nhân Hồ Xuân là người vận chuyển. Mà đoàn người chúng ta là từ Huy Châu dọc theo Tề Sơn xuyên qua đây." Hồ Xuân nói tới đây dừng một chút giải thích nói: "Lúc ấy quê hương bị nạn lũ lụt, chúng ta liền trốn lên trên núi. Sau đó bởi vì nơi này quá xa chậm chạp không được cứu giúp, hơn nữa thôn đã bị hủy, cho nên người ở mấy thôn lân cận thương lượng một chút liền lên núi."
"Mấy thôn sao, một đường này hẳn đã mất không ít người đi?" Điền Kính Trung nhìn thoáng qua mọi người, vẻ mặt trầm trọng nói.
"Đúng vậy, chỉ còn lại có ba thành." Hồ Xuân gật đầu trả lời một cách nặng nề.
"Các ngươi xác định phải muốn dừng chân ở đây đúng không?"
"Đúng, thời tiết bên này rất lạnh, nếu không xuống núi sợ rằng chúng ta chỉ có thể chết ở ngọn núi thôi."
"Đi thôi, chẳng qua vì phòng ngừa vạn nhất, để đại phu chẩn qua mạch cho các ngươi, sau khi chắc chắn không mang theo bệnh dịch mới có thể ở lại, các ngươi thương lượng một chút đi. Nếu đồng ý, liền xếp hàng chờ đại phu kiểm tra, nếu như không đồng ý, vậy các ngươi chỉ có thể ở lại trên núi thôi."
Hồ Xuân vừa nghe thế cũng không cảm thấy có gì sai, ngược lại vô cùng bội phục Điền Kính Trung, chỉ có quan coi trọng mạng người mới là quan tốt.
Huống chi bọn họ đã ở trong núi gần ba tháng, ai biết trên người có mắc bệnh hay không, đúng lúc nhân cơ hội này kiểm tra một chút, nếu có bệnh thì nên chữa trị sớm một chút, nếu không có bệnh thì cũng yên tâm hơn.
Sau khi thương lượng cùng với mấy lớn tuổi một lát, mọi người nhanh chóng xếp thành một hàng.
Cố Thừa Duệ thấy vậy liền gọi hai huynh đệ Tiền Gia Hỉ và Tiền Gia Nhạc lên, sau đó từ trong hòm thuốc lấy ra ba cái khẩu trang mà Chu Oánh đã nói rõ ưu khuyết điểm, đeo lên.
Tiếp theo Cố Thừa Duệ đưa cho bọn họ hai cái, dùng cái kẹp gắp miếng bông bắt đầu khử trùng vùng cổ tay cho nạn dân, còn hắn thì cẩn thận xem mạch cho bọn họ.
Những người bị cảm lạnh trực tiếp đứng sang một bên, còn những người có bệnh khác đứng ở bên kia.
Cũng may cuối cùng không có phát hiện ai mang bệnh dịch, nhưng người bị cảm lạnh chiếm phần lớn, chẳng qua có người bệnh nặng có người bệnh nhẹ, người bị bệnh nặng đã bắt đầu phát sốt nói mớ.
Sau khi dùng thuốc và cồn lại khử trùng cho tay của mình xong, mới nói tình huống cho Điền Kính Trung biết: "Bọn họ có thể xuống núi, nhưng trước mắt vẫn chưa thể sống chung với mọi người được, chờ tất cả bọn họ khỏi bệnh cảm lạnh, mới có thể hoàn toàn thả ra cho đi."
"Vậy chỗ thuốc trong hiệu thuốc bắc của ngươi, có đủ cho bọn họ dùng hay không?"
"Hẳn là đủ, nếu thật sự không được, bệnh nhẹ chỉ có thể dùng phương thuốc cổ truyền."
"Được thôi, vậy xuống núi đi." Điền Kính Trung nói xong, liền nói với Hồ Xuân một tiếng, sau đó mọi người chia làm hai đội xuống núi.
Chỉ có điều cũng không để cho bọn họ đi vào thôn, thay vào đó trực tiếp để cho người đi quân doanh mượn mấy lều trại lớn, và sắp xếp cho bọn họ ở khu đất trống trong chiến hào.
Về phần 'giường' chính là Cố Thừa Duệ dùng rơm lúa mì đã được xịt thuốc khử trùng năm 84 cột thành. Còn những cái chăn thì có cái vơ vét từ những nhà giàu có, cũng có cái được lấy từ quân doanh đào thải.
Mà thức ăn chủ yếu là đồ ăn bọn họ mang đến, và mỳ ngũ cốc mà bọn họ góp tiền cùng nhau mua.
Cố Thừa Duệ vừa xuống núi, trực tiếp lấy dược liệu trong nhà ra, sau đó để cho trưởng thôn lấy tất cả nồi đất trong thôn, ấm sắc thuốc mang qua đây, từ Lạc đại phu chỉ huy mọi người bắt đầu sắc thuốc.
Mà bản thân hắn cầm máu của một người bệnh nghiêm trọng nhất vào không gian, xét nghiệm một phen, sau khi chắc chắn không mang theo bệnh dịch, lập tức đi hiệu thuốc bắc lấy thuốc cũng thay đổi phương thuốc.
Vừa bận rộn một lần nữa, thì trời đã tối rồi.