Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 358: Lên Núi

Chương 358: Lên Núi Chương 358: Lên Núi Chương 358: Lên Núi
Đối với những nạn dân chạy lên núi, đầu tiên phải xác định xem bọn họ có mang theo bệnh dịch hay không.

Nếu không nhiễm bệnh dịch thì còn dễ nói, nếu như nhiễm bệnh thì tuyệt đối không thể cho bọn họ vào thôn được.

Đương nhiên khả năng mang theo bệnh dịch không lớn lắm, nếu không làm sao bọn họ có thể có xuyên qua ngọn núi lớn tới chỗ này được chứ, nhưng cũng phải phòng ngừa tình huống xấu nhất.

Cố Thừa Duệ đang thảo luận phương thuốc với Lạc đại phu trong hiệu thuốc bắc, sau khi biết được mục đích của nàng, giật mình, lập tức đứng dậy nói: "Ta ra phía sau đánh xe ngựa qua, nàng đến cửa bên chờ ta."

"Ta và các ngươi cùng nhau đi." Lạc đại phu nói xong rồi dặn dò dược đồng vài câu, sau đó xách theo hòm thuốc cùng với Chu Oánh đi cửa bên.

Đợi đến khi Cố Thừa Duệ đánh xe ngựa ra, ba người nhanh chóng tiến đến thôn.

Thời điểm bọn họ tới trong thôn, mọi người đã tập trung ở dưới chân núi chờ sẵn, thậm chí đám quan binh đã bắt đầu lên núi.

Cố Thừa Duệ thấy vậy quay đầu nói với Lạc đại phu: "Lạc sư phụ, ngươi chờ ở dưới chân núi, ta theo chân bọn họ cùng nhau đi lên."

"Vậy ngươi cẩn thận chút." Lạc đại phu gật đầu nói.

Bởi vì ông ấy vô cùng hiểu rõ, với tuổi tác của ông ấy, nếu lên núi cũng chỉ mang thêm phiền phức cho bọn họ mà thôi.

Cố Thừa Duệ gật đầu, sau khi giao ngựa cho Chu Oánh lập tức vào nhà, xách hòm thuốc đuổi theo quan binh.

Tới phía trước rồi mới phát hiện, không chỉ có quan binh đến đây, ngay cả Điền Kính Trung và trưởng tộc cũng ở phía trước.

Ngay lập tức hắn tiến lên hít một hơi thật sâu nói: "Trạm trưởng, đại bá, nếu được thì cố gắng không xảy ra xung đột, đến lúc đó ta xem bọn họ có mang bệnh dịch theo hay không trước rồi nói sau."

Điền Kính Trung cười vỗ bờ vai của hắn nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa có ngươi ở đây, chúng ta hoàn toàn yên tâm, chúng ta nhanh chóng đi lên càng sớm càng tốt."

Cố Thừa Duệ gật gật đầu đi lên theo, sau khi leo qua một ngọn núi, cuối cùng cũng thấy người ở hai bên đang giằng co.

Một bên này do Tiền Gia Hỉ dẫn đầu nhóm thôn dân.

Một bên khác là những nạn dân mặc quần áo rách tung toé, đã không còn thấy rõ bộ dạng, ước chừng có hơn một ngàn người, Điền Kính Trung kêu lên một tiếng nói: "Hảo hỏa gia, số lượng người đều đủ gom thành một thôn lớn đấy."

Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại trấn Thanh Thủy đang thiếu dược liệu trầm trọng, nếu mỗi người đều đầu rơi máu chảy, chuyện tiếp sau đó khó mà làm được.

Lúc sau một mọi người rất nhanh tiến lên, sau khi tới nơi, Điền Kính Trung nhìn về phía Tiền Gia Hỉ nói: "Các ngươi không sao chứ?"

"Trạm trưởng đại nhân cứ yên tâm, không có chuyện gì, chỉ là vết thương do gậy đánh, trở về bôi chút thuốc là được. Lại nói nữa, bọn họ còn dự định dừng chân ở chỗ chúng ta, cũng không dám gây rối quá mức."

Điền Kính Trung gật gật đầu tiến lên nói: "Nếu có ai có thể nghe hiểu chúng ta nói, cử ra đại biểu lại đây, chúng ta nói chuyện rõ ràng."

"Ta." Một người to cao gần sáu thước giơ tay đứng dậy.

Cùng lúc đó, đám người phía sau nhìn thấy đoàn người bọn họ, lập tức xôn xao kích động nghị luận lên, thậm chí có người còn khóc vì quá vui mừng.

Bởi vì thông qua tinh thần, diện mạo và cách ăn mặc của bọn họ, chỉ biết tuy rằng chỗ bọn họ bị nạn hạn hán, nhưng tình huống cũng không quá nghiêm trọng, cuối cùng những nạn dân đó cũng có thể dừng lại nghỉ chân một chút.

Điền Kính Trung vẫy tay gọi người cao to lại, chờ hắn ta lại đây rồi nói: "Ta là Trạm trưởng của trấn Thanh Thủy này, các ngươi là từ chỗ nào tới, quê hương chịu thiên tai gì?"
Bình Luận (0)
Comment