Chương 357: Xảy Ra Đánh Nhau
Chương 357: Xảy Ra Đánh Nhau
Chương 357: Xảy Ra Đánh Nhau
"Yên tâm đi bà chủ, chúng ta khẳng định sẽ khiêm tốn."
Sau đó Chu Oánh lại dặn dò bọn họ vài câu, tiếp theo kiểm tra tay nghề của đám người Thu Vũ một chút.
Sau khi bận rộn xong liền bước ra khỏi tửu lâu, rồi đi dạo một vòng ở trên đường.
Phát hiện ngoại trừ một cửa hàng tạp hoá và hiệu thuốc bắc của đám người Cố Thừa Duệ ở ngoài, cũng chỉ có một cửa hàng lương thực có quan binh canh giữ là còn mở cửa.
Lát sau vào cửa hàng tạp hoá, chẳng qua đồ vật bên trong cửa hàng tạp hoá thật sự vô cùng hữu hạn, trừ bỏ nước tương, dấm chua, muối, kiềm, phèn chua ra, cũng chỉ có kim chỉ, không có một chút đồ ăn nào.
Dạo quanh một vòng cũng gần là mua chút sợi chỉ thô để làm giày, sau đó liền xoay người đi hiệu thuốc bắc.
Vào khoảnh khắc vầng mặt trời lặn xuống núi, phu thê bọn họ và Cố Thừa Hỷ mới trở về thôn.
Vừa mới bước vào thôn đã bị một đám người bao vây nói: "Cố đại phu, nghe nói ngươi đã mua hết toàn bộ số khoai lang mà Cố gia vừa mới thu hoạch rồi phải không?"
"Đúng vậy, chỉ có điều cũng không xem như ta mua, mà là mua hộ Lạc đại phu và bọn tiểu nhị ở hiệu thuốc bắc bên kia, chỉ có chừng ấy còn chưa đủ chia đâu." Cố Thừa Duệ nói tới đây liền hỏi: "Các ngươi đây là. . . . . ."
"Chúng ta còn không phải cũng muốn mua chút hay sao, không nghĩ tới. . . . . . ."
"Đúng đó, hiện tại khắp nơi đều thiếu lương thực, thật sự đáng lo ngại."
"Quả thật, mùa màng năm nay nhà ai cũng không dễ dàng, cho nên vẫn tự bảo vệ mình đi." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong, kéo dây cương nói: "Các ngươi bận bịu tiếp đi, chúng ta phải trở về đây."
Mọi người vừa nghe lập tức lùi lại, nói thầm vài câu tiếc nuối rồi mới giải tán.
Chớp mắt đã trôi qua một tháng, trời càng ngày càng lạnh hơn, các nam nhân trong thôn bắt đầu lên núi đốn củi, đồng thời tìm bó củi tốt cho xưởng đồ gỗ, các nữ nhân thì ngồi ở dưới ánh mặt trời làm quần áo hoặc giày.
Đương nhiên nhàn rỗi nhàm chán, trò chuyện tán gẫu, đến đánh nhau cũng là chuyện thường gặp, bởi vậy một đám tập thể nhỏ thay đổi người mỗi ngày, nhìn thấy còn sống động hơn so với phim truyền hình.
Mà Chu Oánh ở nhà thật sự quá nhàn rỗi nhàm chán, cũng gia nhập vào, coi như nhìn khuyên bảo.
Chẳng qua bình thường nàng là chỉ nghe, không nói chuyện, cũng chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện nhà của người khác, lại càng không bao giờ nhắc đến chuyện nhà của chính mình, cho nên ngày tháng trôi qua cũng khá yên bình.
Hôm nay, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên có đây hai người từ trên núi chạy xuống, kêu lớn: "Không hay rồi, xảy ra đánh nhau, mọi người mau tới hỗ trợ đi."
"Gia Hưng, ngươi gào cái gì thế, làm sao lại xảy ra đánh nhau, ai đánh nhau với ai?" Lúc này Bạch thị lập tức đứng lên hỏi.
"Đúng rồi, ngươi đừng vội, nói cho rõ ràng, sao lại thế này?" Cố Lục thẩm hỏi.
"Dân chạy nạn, đột nhiên xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn trên núi, họ nói là từ phía Nam vượt qua núi đến đây. Khoảng thời gian trước không phải nói phía Nam đã xảy ra tình hình bệnh dịch hay sao? Chúng ta trông sắc mặt bọn họ không ổn lắm, nên không muốn cho bọn họ qua đây. Ai biết được một lời không hợp liền đánh nhau." Gia Hưng thở hổn hển, nói đứt quãng.
"Cái gì, chuyện này không thể được, tuyệt đối không thể để cho bọn họ vào thôn, mau chóng thông báo với trưởng thôn và trạm trưởng đi." Bạch thị vừa nghe vậy liền đứng lên nói.
"Đúng vậy, nên nhanh chóng về nhà báo một tiếng đi, triệu tập tất cả những người lao động khỏe mạnh đến chân núi, ngăn cản bọn họ vào thôn." Cố Lục thẩm phụ họa nói.
Chu Oánh nghe được liền đứng phắt dậy chạy về nhà, trước tiên báo tin cho Điền đại tỷ và những người ở bên cạnh, sau đó dẫn theo Nhị Tráng vội vã chạy đến trấn trên.