Chương 365: Hỏi Ý Kiến
Chương 365: Hỏi Ý Kiến
Chương 365: Hỏi Ý Kiến
Ở đầu bên kia sau khi Cố phụ trở về nhà, ông ta nhìn thấy mọi người đang đợi ông ta dùng bữa và Lưu thị đang quỳ dưới đất, ông ta giật mình nói: "Mọi người ăn đi. Ta đã ăn ở nhà lão tam rồi ."
"Chàng có gan lớn thật đấy. Bây giờ thì giỏi rồi, chàng đã học được cách đi tìm đồ ăn bên ngoài phải không?" Lưu thị giận dữ đứng dậy nói xong rồi đập bàn.
"Quỳ một giờ chưa đủ, ngươi lại muốn quỳ thêm một giờ nữa?" Kiều thị tức giận nói.
"Mẫu thân, tức phụ không có ý đó, mọi người đều đợi chàng ấy, nhưng chàng ấy..." Lưu thị lập tức cúi đầu đáp.
Nhưng đang nói giữa chừng thì bị Kiều thị gõ gậy xuống đất cắt ngang.
Bà ta nghiêm túc nói: "Sao, ngươi không nghe lời ta nói? Ngươi định chống đối ta à? Ngươi đã có mọi thứ tốt nhất khi trở thành chính thê. Ta có nên giáng ngươi về làm trắc thất không? Để ngươi biết vị trí bản thân mình ở đâu?"
Cố Thừa Nghiệp nghe vậy lập tức cầu cứu cha mình.
Cố phụ không để ý đến hắn, bà bà giáo dục tức phụ là chuyện đương nhiên, ông không cần phải ngăn cản bà ta.
Hơn nữa, Lưu thị càng ngày càng kiêu ngạo, còn dám đánh cả ông ta nữa.
Vì nể tình Cố Thừa Nghiệp, nên ông ta mới không đụng tới bà ta.
Làm sao ông ta có thể ngăn Kiều thị trút giận lên bà ta được, lần này ông ta cũng muốn cho bà ta một bài học, để bà ta biết ý nghĩa của việc đặt phu quân và hài tử lên hàng đầu là như thế nào.
Lưu thị nghe vậy tim đập thình thịch, hai năm nay, Quách thị cũng bị dạy dỗ một phen, nếu bị giáng xuống làm trắc thất, há chẳng phải cuộc sống của bà ta sẽ khó sống sao.
Nghĩ đến đây, bà ta vội vàng quỳ xuống nói: "Mẫu thân, con chỉ vì chuyện thành thân của Tử Sơn mà sốt ruột, mẫu thân hãy thứ lỗi cho con, con sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa."
Cố Tử Sơn lập tức bước tới, lắc cánh tay Kiều thị, nũng nịu nói: "Nãi nãi, vì tôn nữ của người, xin hãy cho mẫu thân con một cơ hội nữa."
"Nãi nãi, xin hãy cho mẫu thân con một cơ hội nữa. Bà ấy chắc chắn sẽ không dám tái phạm nữa." Cố Thừa Nghiệp vội vàng đồng ý.
Kiều thị thấy vậy hừ lạnh nói: "Vì hai đứa nhỏ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi sẽ bị giáng xuống làm trắc thất. Có lẽ nếu ở địa vị thấp, ngươi có thể tự xem ví trí của mình đang ở đâu."
"Không, chắc chắn là không có lần sau." Lưu thị vội vàng gật đầu.
"Tục ngữ nói, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ngươi và Quách thị bị phạt phải nấu ăn một tháng."
Mặc dù Lưu thị không muốn làm, nhưng bà ta vẫn là gật đầu nói: "Con đã hiểu."
"Vậy thì nhanh chóng bưng đồ ăn lên đi."
Lưu thị nghe vậy lập tức xoay người đi ra ngoài, những người khác đã xem đủ trò rồi, ngay lập tức làm theo.
Sau đó, Kiều thị nhìn Cố phụ nói: "Vết thương trên mặt con sẽ không để lại sẹo phải không?"
"May mắn thay, lão tam nói vết thương không sâu, đợi lành thì bôi thuốc sẽ không để lại sẹo, trong một tháng sẽ lành lại."
"Tốt quá. Lưu thị này thật sự càng ngày càng quá đáng. Đừng nuông chiều thê tử con quá."
"Con hiểu rồi." Cố phụ nói xong chuyện này, ông ta liền kể cho bà ta nghe về món miến, ông ta hỏi: "Mẫu thân, nhị đệ, con đang nghĩ đến việc lấy một phần khoai lang ra làm miến hoặc bột khô. Hai thứ đó khô ráo, có thể bảo quản được trong hai hoặc ba năm. Con nghe nói rằng sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta cất chúng đi trong hai hoặc ba năm. Hai người nghĩ sao?"
Ông giải thích ngắn gọn cách làm bún.
"Hai huynh đệ các con có thể bàn bạc, ta đi ăn cơm thôi." Kiều thị đứng dậy ngồi vào bàn ăn.
Cố nhị thúc do dự một chút rồi nói: "Huynh à, theo phương pháp mà huynh nói với ta, nếu làm bún từ khoai thì sẽ tốn rất nhiều sức lực, chúng ta lấy ra năm trăm ký khoai tây trắng ra thử trước nhé."
"Cũng được, chúng ta có thể thử."