Chương 366: Nhìn Nhau (1)
Chương 366: Nhìn Nhau (1)
Chương 366: Nhìn Nhau (1)
Sau bữa tối, Cố phụ gọi Cố Thừa Nghiệp và Cố Tử Sơn một mình đến thư phòng nói: "Hiện tại không có người ngoài, cứ nói cho chúng ta biết con nghĩ gì về Hồ Xuân. Cuộc hôn sự này con có đồng ý không? Nếu không thì ta cũng không thể ép con được."
Cố Thừa Nghiệp nghe xong nói: "Con nghĩ Hồ Xuân cũng không tệ, chỉ cần không có chuyện gì xảy ra thì sau này tương lai của hắn hẳn sẽ không tệ. Nhưng con nghe nói hắn ta có một đệ đệ và một muội muội, điều kiện ở gia đình lại như vậy, cho nên... phải xem Tử Sơn nghĩ thế nào, liệu muội ấy có bằng lòng cùng nhau phấn đấu hai năm và đặt cược hy vọng một cuộc sống tốt đẹp hay không. Hơn nữa cũng có rất nhiều nam nhân tốt khác, muội ấy rồi cũng sẽ thành thân, nếu không đồng ý hôn sự này thì cũng không phải là không có lựa chọn."
Cố phụ nghe xong nhìn về phía Cố Tử Sơn nói: "Còn con, Tử Sơn? Ngươi nghĩ thế nào? Nhưng ta phải nói trước. Không nên quá tham vọng. Hoàn cảnh gia đình chúng ta không tốt bằng những người nông dân bình thường. Cho nên nếu không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất chúng ta có thể tìm được người như hắn ta. Hắn ta như tỷ phu ta, một nam nhân đáng để dựa vào, hắn có rất nhiều tham vọng."
"Con..." Sau khi Cố Tử Sơn nói xong, nàng ấy ngẩng đầu lên do dự: "Phụ thân, Hồ Xuân đó có thật sự tốt lời cha nói không?"
"Dù sao thì hắn ta cũng tốt hơn những người trong thôn chúng ta , ít nhất có năng lực cả trong làng, hiện tại hắn nắm quyền, dưới trướng hắn có hơn một nghìn người." Cố phụ nói.
Về phần Hồ Xuân, ông ta đã nói không dưới mười lần, cũng lười nói lại.
Nghe xong, Cố Tử Sơn ngẩng đầu nói: "Con muốn từ xa nhìn xem có thể thử tiếp nhận hắn ta hay không."
Cố phụ biết khuê nữ nhà mình xinh đẹp, liền gật đầu nói "Không thành vấn đề, ngày mai con chỉ cần thay một bộ quần áo đơn giản là được, để ca ca của con lấy việc lên núi đốn củi để đưa ngươi đi bên cạnh là được."
"Được rồi, chuyện này giao cho con." Cố Thừa Nghiệp gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, hai huynh muội đẩy xe đi ra ngoài, ban đầu họ không định đến đó mà đi đến ngọn núi giữa làng để chẻ củi.
Tất nhiên, chủ yếu là Cố Thừa Nghiệp cắt, Cố Tử Sơn phụ giúp xử lý.
Đang nghỉ ngơi, hai huynh muội đi tới, sau khi nhìn xung quanh, Cố Thừa Nghiệp đi đến trước mặt Hồ Xuân nói: "Hồ huynh, ngươi làm nhanh thật đấy."
"Là ngươi sao, Cố Thừa Nghiệp, chúng ta không nhanh chóng sao có nhà ở khi mùa đông đến, chúng ta sẽ chết cóng mất." Hồ Xuân dùng khăn quàng cổ lau mồ hôi.
"Đúng rồi. Ngươi định xây nhà kiểu gì? Gạch hay bùn."
"Hai ngày trước, ta đến lò nung đi dạo và tìm cờ thấy chủ lò nung. Ta dự định sẽ dùng số gạch họ tích lũy được để xây dựng gạch ngói làm nhà, như vậy sẽ nhanh hơn." Hồ Xuân nói một lúc lại hỏi: "Ngươi đang kiếm củi à?" "
"Đúng vậy, ngươi cũng biết trên núi ở làng chúng ta về cơ bản không có củi. Tại sao ngươi không qua lấy chút củi?"
"Ở đây cũng không khá hơn là bao. Ta chỉ tìm thấy một số cây dại và cỏ héo. Nhưng cũng may là cây cỏ không bị chết quá nhiều."
"Được vậy, ngươi cũng đang bận. Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Nếu ngươi cần chúng ta giúp đỡ, chỉ cần gọi là được."
"Ngươi không cần lo lắng, khi bắt đầu xây dựng, ta nhất định sẽ phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều rồi." Hồ Xuân nói.
Cố Thừa Nghiệp gật đầu, lại liếc nhìn nơi đó, sau đó xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Cố Tử Sơn đứng cách đó không xa cũng cẩn thận nhìn Hồ Xuân, hắn ta khá cao to khỏe mạnh, mặc dù da có chút ngăm đen nhưng ngũ quan lại khá ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt đó. Đôi mắt phượng đặc biệt sáng ngời. Hắn ta còn có hàm răng trắng sáng cùng với mái tóc gọn gàng, thoạt nhìn qua sẽ biết hắn ta hẳn là một người ngăn nắp, có nề nếp. Cộng thêm khả năng của hắn thực sự rất tốt, nàng cảm thấy bớt khó chịu hơn.