Chương 391: Chia Đều Muối
Chương 391: Chia Đều Muối
Chương 391: Chia Đều Muối
"Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, mùa đông năm ngoái thật sự quá lạnh rồi, nhưng chúng ta phải rút kinh nghiệm từ bài học này, và dùng nó làm giới hạn sau này thì mới tốt." Chu Oánh nói.
"Vâng, Tiểu đệ sau này nhất định sẽ chú ý."
"Vậy thì phải khẩn trương mà làm nhanh đi nhé, nếu không thì thiệt hại sẽ càng lớn hơn nếu bỏ lỡ thời tiết."
"Đã rõ." Thường Thuận nói xong thì liền chỉ đạo mọi người bắt tay vào việc.
Lúc này Lưu chưởng quỹ đi tới và nói: "Các người đến rồi, đúng lúc ta muốn nói với các người một tiếng, đợi cây non của khoai lang bắt đầu lớn lên, thì ta sẽ rời đi."
"Đừng đi nhé, sống ở đây cũng tốt hơn nhiều mà." Cố Thừa Duệ vội vàng nói.
Có bọn họ trấn giữ Trang Tử, thì phu phụ hai người mới có thể bớt lo lắng hơn rất nhiều, và ít nhất cũng không cần phải lo lắng về sự an toàn của Trang Tử.
Lưu chưởng quỹ tự nhiên hiểu được tâm tư nhỏ bé của bọn họ, và sau đó ông ấy mỉm cười và nói: "Yên tâm đi, ta vẫn sẽ để lại một vài người, hơn nữa đám người của Lý Tứ hiện tại có thể tự mình đứng vững, cho nên các người không cần phải lo lắng về sự an toàn của Trang Tử nữa."
"Thúc cũng cần phải phổ biến khoai lang mà?" Chu Oánh cười mỉa mai và hỏi.
"Đúng vậy, ít nhất ở huyện Vân Hà cũng đang cố gắng hết sức để mà phổ biến, nhưng chuyện đáng tiếc lại nằm ở chỗ những hạt giống, nếu không thì đã có thể đi nhanh hơn một chút rồi."
"Thời tiết lại lạnh như thế, thì cũng tính là đã may mắn rồi"
"Cũng đúng." Lưu chưởng quỹ gật đầu mà đồng ý, bởi vì năm ngoái thời tiết lạnh giá như vậy, mà vẫn có thể bảo quản được hạt giống thì thực ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì rồi.
Sau đó ông ấy nói: "Đúng rồi, lần này ta chỉ muốn để lại cho ngươi hạt giống của một trăm mẫu đất, phần còn lại ta sẽ lấy đi."
"Có thể, chỉ cần chúng ta đủ ăn thì được, phần còn lại thì ông và Tôn huyện lệnh tự mình lo liệu đi nhé."
"Vậy thì ta phải thay mặt bách tính của huyện Vân Hà mà đa ta ngươi rồi." Lưu chưởng quỹ nói.
Sau ba ngày thì bọn họ đã hoàn thành việc ươm cây con, thế la phu phụ hai người liền tự mình dọn đất ở hậu viện để ươm cây con, đợi đến khi bán được thì bán, nếu không thể bán được thì làm thức ăn.
Hôm đó Chu Oánh đang phơi chăn trong sân, thì Cố Tử Di bước vào và nói: "Đệ muội đang bận sao?"
"Chúng ta đang phơi chăn cho khô, đại tỷ vào trong nhà ngồi trước đi ạ." Chu Oánh nói xong thì liền phơi chăn cho khô rồi mới mời nàng ấy vào nhà.
Sau đó thì rót cho nàng ấy một tách nước trắng và nói: "Đại tỷ qua đây có phải là có chuyện gì chăng?"
Cố Tử Di gật đầu nói: "Quả thực có hai việc ta muốn muội giúp đỡ.
Một là trong nhà đã không còn muối nữa rồi, nhưng lại không biết là nhà muội có còn dư nhiều hay không nữa, để có thể chia cho ta một ít.
Còn một là ta đã mua được năm mẫu đất trong thôn, cho nên không biết ở đây có còn sót lại cây giống khoai lang và cây ớt nào không, bởi vì ta muốn mua một ít."
"Muối có nhưng là muối hạt lớn, nếu tỷ muốn, ta có thể chia cho tỷ một cân.
Còn đối với cây giống khoai lang, thì ta có thể cung cấp cho tỷ khoảng ba mẫu cây giống.
Còn cây giống ớt thì do năm nay ta không có ươm cây giống ở trong nhà, cho nên thực ra ta cũng không giúp được gì rồi."
"Cái này thì đã rất tốt rồi, ta sẽ theo giá thường lệ của năm ngoái mà mua từ chỗ muội."
"Được ạ, vậy xin tỷ đợi một chút." Chu Oánh nói xong, thì liền lấy ra một cân muối lớn mà trước đó nàng đã để dành, mà đưa nó cho nàng ấy rồi nói: "Trong nhà cũng không còn nhiều nữa, vậy xin tỷ ngàn vạn lần đừng nói cho người khác nhé."
"Nhất định, ta sẽ không nói với ai, nhưng con đường này đã được thông rồi, cho nên ta nghĩ muối cũng sẽ nhanh được vận chuyển đến đây mà thôi."