Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 392: Con Đói

Chương 392: Con Đói Chương 392: Con Đói Chương 392: Con Đói
"Ta hy vọng là vậy, ta nghe nói có rất nhiều hộ trong thôn đều không còn muối rồi."

"Ừ, mà đúng rồi, trước đây loại muối này đã được bán với giá năm mươi xu, cho nên ta sẽ đưa tiền cho muội." Cố Tử Di nói xong, thì từ trong ví móc ra một nắm tiền, và nói: "Phần còn lại thì muội cứ giữ đi, đợi đến lúc lấy cây khoai lang giống thì chúng ta cùng nhau tính nhé."

"Được ạ, vậy đến lúc đó hãy tính nhé." Cố Oánh liền gật đầu.

Sau khi trò chuyện được vài câu, thì Cố Tử Di liền rời đi.

Còn Chu oánh thì lấy ra hai bộ y phụ, và một ít xà phòng, rồi đi đến cái giếng gần nhất để giặt y phục.

Chỉ khi ra ngoài thì mới phát hiện, đầy khắp núi đồi là những đứa trẻ đang hái rau dại.

Đáng tiếc là, sau hai năm hạn hán liên tiếp, thì giống rau rừng lại thiếu hụt, cho nên rau dại năm nay cũng không có nhiều.

"Chu chưởng quỹ cũng qua đây giặt y phụ à, hãy đến chỗ ta đi, vẫn còn một chỗ ngồi đây." Quả phụ họ Hoa khi nhìn thấy nàng tới thì liền lập tức chào hỏi.

"À, Đa tạ thím Hoa." Chu Oánh nói xong, thì liền đặt chậu nước lên, mà lấy một xô nước để đổ vào chậu, và sau đó thì ngồi lên đá mà bắt đầu giặt.

Đồng thời quả phụ họ Hoa liền nói: "Không cần phải đa tạ, đúng rồi, nạn hạn hán đã quá rồi, vậy Tửu Lầu của các người khi nào mới mắt đầu kinh doanh vậy?"

"Nạn hạn hán đã qua rồi, nhưng lương thực không phải vẫn còn chưa trồng lại sao, cho nên vẫn còn phải đợi.

Nhưng thím yên tâm nhé, còn cây ớt thì ta sẽ nhất định thu hoạch."

"Thành thật mà nói, nếu các người không thu hoạch rau quả, thì thực sự là một tổn thất lớn đó." Đứng trên phương diện về tiền thì thím thập tam liền nói.

"Chính xác, sau hai năm khai xuân trước, ta có thể kiếm được hai ba lạng bạc chỉ bằng việc bán rau." Có người liền lập tức đồng ý mà nói hùa theo.

"Đúng thế, mấy ngày nay thảm họa thiên nhiên, làm trì hoãn bao nhiêu việc". Chu Oánh nói.

Đối với những tính toán nhỏ nhặt của họ, nàng không hề để trong lòng.

Tình hình bây giờ, mọi người đều thấy, nếu như họ vì mấy chuyện này mà có lòng dạ sai trái, thì kiểu người này cũng không cần giao du nữa.

Cũng may có mấy người chỉ hỏi vài câu thôi, về sau cũng không truy vấn thêm, mà bắt đầu bàn tán.

Lần nói chuyện này mới biết, Xuân Hồng lại mang thai rồi.

Chu Oánh lại bị giục sinh con lần nữa, nàng chỉ có thể lấy cớ trước đây ra.

Việc đó trực tiếp chặn miệng của mấy người.

Dù sao bây giờ thật sự không có gì ăn.

Quan trọng là năm nay trồng khoai lang muộn, cũng không biết khoai bọn họ tích trữ có đủ đến mùa thu thu hoạch hay không.

Cho nên bây giờ mỗi người đều phải uống nước cho no, thế này mà có thai chỉ thêm khổ.

Hoa quả phụ hiểu ý trong lời nói của nàng, trong lòng cũng trở nên lo lắng, xem ra vẫn phải nuôi thêm mấy con gà mới được.

"Cứu mạng, cứu mạng, Thiết Đản sắp chết rồi". Lúc này Thiết Ngưu, vừa chạy trên núi xuống vừa kêu gọi.

Mấy người Chu Oánh lập tức nhìn theo, nhưng hắn ta không chạy về phía này, mà chạy thẳng vào phía trong thôn.

Một lúc sau, liền thấy hắn ta kéo theo Cố Thừa Duệ và Điền Gia Vượng chạy lên núi.

Mấy người lập tức tăng tốc độ, rửa xong đều tụ tập lại nhà của Chu Oánh.

Đợi một lúc lâu sau, Điền Gia Vượng vội vàng ôm một đứa bé tấm mười tuổi chạy xuống núi.

Mà sau khi Cố Thừa Duệ quay về liền trực tiếp đi vào phòng ngủ, sau đó châm cứu cho Tam Mao.

Không lâu sau, Tam Mao ho khan không ngừng, cuối cùng nôn ra một đống chất nhầy không nhìn rõ hình dạng.

Chu Oánh nhìn Thiết Ngưu hỏi: "Thiết Ngưu, hắn ta đã ăn nấm độc sao?"

"Không có, hắn nướng một con thỏ chết ăn". Thiết Ngưu trả lời.

"Thỏ chết?" Chu Oánh nghe xong thốt lên kinh ngạc.

Nếu như những suy nghĩ không sai, sau bão tuyết rất ít thỏ có thể sống tiếp được, kể cả có thì cũng khó mà xuất hiện ở quanh khu núi .
Bình Luận (0)
Comment