Chương 393: Cảnh Cáo
Chương 393: Cảnh Cáo
Chương 393: Cảnh Cáo
Nghĩ đến đây không khỏi hỏi: "Không phải là con thỏ trước đây chết cóng trong tuyết chứ".
"Hình như phải". Thiết Ngưu ngây ra một lúc nói.
"Vậy ngươi có ăn không?"
"Không, lúc chúng ta đi hắn đã ăn xong rồi".
"Oánh Nhi, nàng đi pha chút nước cho Thiết Đản uống cho sạch ruột". Cố Thừa Duệ lúc này mới lên tiếng.
Sau đó thu dọn chỗ nôn, muốn nhìn xem có loại nấm đặc biệt nào không, lỡ gây ra dịch bệnh thì rất phiền hà.
"Ta biết rồi". Chu Oánh đáp lại, lập tức quay về trong phòng, bê ra một bát nước lớn đưa cho Thiết Đản uống.
Không lâu sau Thiết Đản lại nôn và tiêu chảy một trận, mặc dù sắc mặt rất khó chịu, nhưng thấy hắn có thể đi đứng bình thường cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đồng thời cha nương Thiết Đản, cũng chính là hai phu thê Tiền Gia Hưng tìm đến.
Tiền Gia Hưng thấy nhi tử vẫn sống khỏe, nhẹ nhàng thở nhe hỏi: "Thừa Duệ, Thiết Đản sao rồi, không có chuyện gì chứ?"
"Tạm thời không sao rồi, lát nữa cháu kê cho cậu ta hai gói thuốc, uống xong là ổn rồi.
Nếu bụng vẫn khó chịu thì lập tức đưa cậu ta qua đây.
Ngoài ra, hai ngày tới cho cậu ta ăn mì đen hoặc cháo gạo kê, để chăm sóc dạ dày cậu ta, qua hai ngày hẵng ăn khoai lang".
"Được, ta ghi vào rồi". Điền Gia Hưng nghe xong sắc mặt liền khó nhìn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói.
Sau đó cùng hắn quay về phòng lấy hai gói thuốc sát trùng sát vi khuẩn.
Thiết Đản nương, cũng nghe được chính miệng Thiết Đản biết được hắn nước thỏ chết ăn, lập tức véo tai hắn nói: "Thằng nhóc chết tiệt này, con không muốn sống nữa à, lại lên núi mà ăn thỏ chết".
"Con đói". Thiết Đản ngẩng đầu lau nước mắt, gương mặt bướng bỉnh trả lời.
"Con..." Thiết Đản nương nghe xong cảm thấy vừa tức giận vừa chua sót.
Tức giận vì cậu bé không hiểu chuyện, cái gì cũng dám ăn.
Chua sót vì những năm tháng này, sức ăn của một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn còn lớn hơn so với một người lớn, ngày ngày ăn khoai lang, còn thiếu dầu thiếu muối thì sao chịu nổi.
Thím Tiền Thập Tam lập tức lên trước khuyên: "Gia Hưng gia đó, ngươi đừng tính toán với đứa bé, sau này chắc chắn nó không dám nữa".
Nói xong vỗ vào đầu Thiết Đản: "Nhớ chưa, sau này không được ăn đồ tươi sống nữa, không thì xảy ra chuyện gì thật thì không thể cứu chữa".
"Dạ". Thiết Đản cúi đầu đáp lại, trực tiếp ngồi xuống một bên ghế.
Lúc này Gia Hưng cầm theo hai túi thuốc ra ngoài, nhìn người trong phòng một cái, sau khi nói lời cảm ơn Điền Gia Vượng xong liền đưa hai mẫu nhi về nhà.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy mọi người chuẩn bị rời đi, lập tức nói: "Mọi người về nhà nhắc nhở con mình, con vật chết trên núi tuyệt đối không được ăn.
Nhẹ thì như Thiết Đản, đau bụng.
Nặng thì có thể gây ra dịch bệnh, mong mọi người cẩn thận chú ý".
"Thật sự nghiêm trọng như thế sao?" Hoa quả phụ vừa nghe trong lòng liền lo lắng hỏi.
Những người khác cũng chờ đợi câu trả lời của hắn, dù sao chuyện này cũng liên quan mật thiết đến mọi người.
"Có chứ, bão tuyết vẫn còn nhiều, nước sau lũ lụt và thi thể của động vật là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến dịch bệnh.
Mọi người đều biết, bây giờ vùng chúng ta thậm chí là cả thời Minh đều thiếu thuốc, cho nên nhất định phải cẩn thận". Cố Thừa Duệ nghiêm túc gật đầu nói.
"Thừa Duệ nói đúng, chỗ chúng ta bây giờ thiếu thuốc nghiêm trọng, cho nên mọi người vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn
Ngoài ra còn phải nhắc nhở người trong nhà nhất định không được ăn thịt động vật chết". Lúc này trưởng thôn bước vào phòng nói.
Mọi người nghe xong liền bảo đảm rồi lần lượt rời đi.
Thiết Ngưu thấy vậy cũng định rời đi, trưởng thôn trực tiếp túm lấy cổ áo của hắn: "Thằng nhóc thối này, không phải ta bảo ngươi ở nhà học thuộc sách sao, sao ngươi lại chạy lên núi rồi".
"Gia gia, tôn nhi đã đọc sách đến đau đầu hoa mắt rồi, nên mới muốn đi lên núi đi dạo một chút, xong liền quay về nhà". Thiết Ngưu nói xong, trực tiếp hất tay hắn ra, nhanh chóng chạy về nhà.