Chương 397: Thu Thập Hạt Giống (2)
Chương 397: Thu Thập Hạt Giống (2)
Chương 397: Thu Thập Hạt Giống (2)
Chu Oánh lo lắng về điều này, chỉ đành bí mật bỏ một ít khoai lang khô vào kho lần nữa, hy vọng mình có thể cầm cự cho đến khi khoai lang lớn lên.
Khi Chu Hoài Minh đến làng Tân An, hắn ta nhìn những cây hoa hồng dại vốn đã rực rỡ, hỏi: "Đây có phải là loài hoa hồng dại mà ngươi nói có thể vừa làm trà uống vừa dùng làm thuốc không?"
"Đúng vậy, nhưng năm nay thời tiết đã chuyển mùa, chưa có ra nụ kết hoa, nhưng ta nghĩ sẽ sớm đến thôi." Cố Thừa Duệ gật đầu.
"Thứ này đang phát triển rất mạnh mẽ."
"Thực vật hoang dã có khả năng thích ứng tốt hơn nhiều so với thực vật trồng trọt."
"Tam ca, ngài về nhà sao không nói một tiếng a?" Hồ Xuân lúc này đi tới nói.
"Đây là Chu tướng quân, ta vừa đưa ngài đến đây để xem hoa hồng dại." Cố Thừa Duệ nói xong, chỉ vào hắn ta và giới thiệu: "Chu huynh, đây là muội phu của ta, Hồ Xuân, cũng là trưởng thôn mới của thôn Tân An."
"Thảo dân Hồ Xuân xin tham kiến Chu tướng quân." Hồ Xuân sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng quỳ xuống.
"Đứng dậy đi, ta và ca ngươi là bạn bè, không cần phải hành lễ như vậy." Chu Hoài Minh đưa tay đỡ hắn dậy.
"Tạ Chu tướng quân." Hồ Xuân đứng dậy, sau đó ngoan ngoãn đi theo đằng sau, giới thiệu ngắn gọn tình hình của hoa hồng dại cho hắn ta.
"Nói như vậy, toàn bộ ngọn núi này có gần hai nghìn mẫu hoa hồng?"
"Đúng, càng ở trên núi thì càng phát triển mạnh mẽ nhưng bởi vì bão tuyết nên chết đi một số. Có một ít được cắm nhành sau mùa xuân, cũng không biết giờ đây có nở hoa hay không."
Chu Hoài Minh gật gật đầu, nghiêm túc quan sát một chút, quả nhiên có rất nhiều mầm nhỏ, sau đó hỏi: "Đúng rồi, những ngọn núi này thuộc về thôn của mọi người sao?"
Hồ Xuân gật đầu nói: "Lúc trước lập thôn, bởi vì đất trong thôn quá cằn cỗi, cho nên những ngọn núi phụ cận, khoảng gần năm nghìn mẫu đất đồi núi đều thuộc về thôn của chúng ta."
"Ngọn núi phía nam có rất nhiều cây táo chua, cho nên chúng ta dự định sau này sẽ cấy ghét một số cây táo chua."
"Sau đó trồng thêm hạt dẻ và hạch đào, cây hồng các kiểu."
"Dù sao đi nữa, với ngọn núi này, dân làng chúng ta cũng có thể sống sót."
"Ý nghĩ này rất hay, cũng có thể thử các loại cây ăn quả như cây táo, cây lê, những cây đó kiếm tiền nhanh hơn cây này." Chu Hoài Minh tán đồng, gật đầu nói.
Đồng thời hắn ta cũng hiểu được, tại sao người nhà Cố gia lại gả con gái cho một hộ ngoại lai. Tên nhóc này có năng lực có ý tưởng, trước mắt mà nói đúng là một nơi đáng để nương tựa.
"Thật ra thì dùng cây táo chua có thể chiết ra một số cây táo tàu, mặc dù táo tàu rẻ hơn đôi chút, nhưng sản lượng lại cao, hơn nữa cũng dễ bán." Lúc này Cố Thừa Duệ nói.
"Không sai, đây cũng là một ý tưởng." Chu Hoài Minh đồng ý gật đầu nói.
"Nhưng vùng này của chúng ta có cây táo ngon không?"Hồ Xuân nghe xong mắt sáng lên nói.
"Trở về để ta hỏi Lạc đại phu thử, hẳn là có."
"Vậy việc này nhờ Tam ca giúp ta nghe ngóng thử."
"Được, có tin chính xác thì ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sau đó ba người nói chuyện phiếm một hồi, rồi đến nhà Hồ Xuân ngồi một chút, Chu Hoài Minh và Cố Thừa Duệ mới trở về thôn trang.
Buổi tối hai vợ chồng ở thôn trang ăn một bữa canh lòng dê rồi trở về.
Nhưng sau khi trở về hai người cũng không có về nhà, mà đi từng nhà để thu thập một số hạt giống rau.
Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng chủng loại thật sự có không ít.
Sau khi hai người trở về, để những hạt giống giống nhau lại một chỗ.
Chu Oánh lại thêm vào bên trong gần một nửa nhưng hạt cải thảo và cải thìa thì nàng cho thêm vào gần gấp đôi, bởi vì hai thứ này mọc ra là có thể ăn, nên có thể hóa giải vấn đề thiếu lương thực trước mắt một cách nhanh nhất.
Sáng sớm hôm sau, sau khi cơm nước xong, phu thê hai người mang hạt giống cùng Nhị Tráng đến thôn trang.