Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 400: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (2)

Chương 400: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (2) Chương 400: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (2) Chương 400: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (2)
Lập tức lấy ra hai cây rồi nói: "Mỗi người một cây, phòng ngừa bất trắc."

"Được rồi, nhưng phải nghe ta." Cố Thừa Duệ sợ nàng ở nhà rồi lại gặp nguy hiểm, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người khóa cửa lại, cầm đao đi ra ngoài.

Chờ khi bọn họ ra ngoài, trên đường đã tụ tập không ít người, đang cầm vũ khí chạy tới cửa thôn.

Khi bọn họ đi tới đầu phố, phát hiện cũng không phải dã thú gì đó xuống núi, mà là mười mấy người tị nạn không biết từ nơi nào tới.

Mấy nhà ở cửa thôn đều bị bọn họ cướp, hơn nữa bọn họ còn bắt mấy người già và trẻ em để làm con tin.

Bây giờ đang đối chất với những người trong làng.

Trưởng thôn nhìn chằm chằm người đối diện nói: "Các ngươi là ai, muốn làm gì, nhanh chóng thả người ra, các ngươi làm vậy là phạm pháp đấy biết không."

"Cái rắm, còn vương pháp nữa chứ, giờ đây quả đấm của ai cứng thì người đó chính là vương pháp." Tên thủ lĩnh tràn đầy vẻ khinh thường nhìn về phía trưởng thôn.

Sau đó nhìn lướt qua mọi người nói: "Các ngươi cũng đừng lộn xộn, nếu không ta cũng không dám chắc, người trong tay ta có còn sống hay không."

"Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Trưởng thôn tức giận chất vấn.

"Đơn giản, nghe nói cuộc sống của thôn các ngươi khá tốt, mấy người chúng ta tới xin miếng cơm ăn."

Trưởng thôn nghe xong con mắt hơi híp lại, sau đó nghiêm túc đánh giá mười mấy người đối diện.

Phát hiện người nào người nấy đều mang bộ mặt hung ác, hơn nữa trên người mỗi người còn mang những loại đao khác nhau, biết ngay là kẻ bất thiện đến.

Sau đó đè nén cơn tức trong lòng, chỉ vào túi lương thực đặt bên cạnh bọn họ nói: "Các ngươi không phải đã lấy được đồ rồi sao, vậy mau đi đi, chúng ta cũng không truy cứu nữa."

"Không được, thôn trưởng, ta..." Một người già bị bắt lập tức phản bác nhưng lời của ông ấy còn chưa nói xong, đã bị người áp giải ông ấy bẻ cổ.

Đúng vậy, thật sự là bẻ, thủ pháp gọn gàng lưu loát kia, nếu như không phải từng phục vụ quân dịch, vậy thì những người này chắc chắn đã làm chuyện xấu quen tay.

Hành động này đã dọa những người bị bắt thét lên.

Đồng thời người nhà của ông già càng lớn tiếng khóc lóc nhưng rất nhanh đã bị dân tị nạn dùng bạo lực để ngăn lại.

Mà các thôn dân cũng bị dọa không hề nhẹ, rất nhiều người trong số bọn họ còn chưa từng bị thương, chứ nói chi là giết người, không có nhiều người được bình tĩnh.

"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Trưởng thôn chất vấn.

Đồng thời Chu Oánh cầm hai túi bột kích thích nước mắt đưa cho Cố Thừa Duệ.

Cố Thừa Duệ ngẩn ra một chút rồi hiểu được ý của nàng, nhận lấy nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, đừng thoát khỏi đám người, những người này vừa nhìn đã biết là thứ liều mạng."

Sau khi nói xong lui sang một bên, sau đó ném phấn kích thích nước mắt vào đám dân tỵ nạn.

Chu Oánh lập tức lấy cung ra bắn về phía túi giấy, hai túi giấy trong nháy mắt nổ tung, bột phấn nhanh chóng tản ra bốn phía như thiên nữ tán hoa.

Nhóm dân tị nạn cũng hoàn toàn không biết là vật gì, còn tò mò ngẩng đầu nhìn lại, chờ khi bọn họ phát hiện không đúng thì đã muộn.

Ai nấy đều như quỷ khóc sói tru mà bụm mặt kêu la.

Các con tin có chút bối rối nhưng rất nhanh đã kịp thời phản ứng, lập tức chạy về phía các thôn dân.

Mà sau khi thôn trưởng kịp phản ứng, lập tức phất tay để cho các thôn dân giơ vũ khí vọt tới.

Những người tị nạn thấy vậy biết sắp tiêu tùng, một người trong đó lập tức chịu đựng đau đớn mà bắt một đứa bé choai choai lọt lại cuối cùng.

Chu Oánh lập tức dùng cung đánh vào cánh tay hắn, người nọ kêu thảm một tiếng lập tức thu tay về.

Dân chạy nạn vừa thấy tình huống không ổn, xoay người muốn chạy, thôn trưởng lập tức hô to: "Bắt lấy bọn chúng, bất kể sống chết."

Mọi người vừa nghe lập tức đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment