Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 399: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (1)

Chương 399: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (1) Chương 399: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (1) Chương 399: Dân Tỵ Nạn Vào Thôn (1)
"Rất nhiều người đói đến sưng phù."

"Trong đất, trên cây lại càng không nhìn thấy một mảnh lá xanh, tình cảnh đó..." Cố Thừa Duệ nói tới đây lắc đầu, không muốn nói thêm nữa.

"Huyện chúng ta còn có cháo hoa màu, nhưng nơi khác... còn thảm hại hơn."

"Cũng hết cách, hôm nay ta còn nghe nói, Đại Liêu của phương bắc cũng gặp bão tuyết."

"Năm sau đã xảy ra nhiều lần xung đột, đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh."

"Thật đúng là loạn trong giặc ngoài mà."

"Không sai, mấu chốt là hiện tại ngay cả lương thảo cũng không có, lấy cái gì để đánh trận chứ."

"Mùi vị của vong quốc nô thật sự không hề dễ chịu."

Chu Oánh nghe xong cũng im lặng, mặc dù nàng chưa từng trải qua, nhưng nàng đã xem không ít phim chiến tranh, đương nhiên cũng biết làm vong quốc nô rất gian khổ.

Chỉ tiếc bọn họ gìn giữ núi non cũng vô ích, thật sự nghĩ không ra cách gì để có lương thực.

Sau đó tiến lên ngồi vào lòng hắn nói: "Đừng nghĩ nữa, hiện tại chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."

"Ừ." Cố Thừa Duệ cọ cọ trán nàng rồi trả lời một tiếng, không hề nghĩ lung tung nữa.

Mấu chốt là thân phận hiện tại của hắn không quản được gì, nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể tự rước phiền não.

Sau đó hỏi: "Đúng rồi, sinh nhật của thân thể này, có phải là mười tám tháng năm không?"

Chu Oánh sửng sốt một chút gật đầu nói: "Hình như là vậy."

"Qua sinh nhật là mười tám tuần rồi." Cố Thừa Duệ nói xong, hôn nhẹ một cái trên mặt nàng rồi khẽ cười nói: "Rốt cuộc cũng có thể khai mặn ăn một bữa tiệc lớn."

Sau khi Chu Oánh hiểu được ý tứ của hắn, tức giận véo một cái ở hông của hắn nói: "Chàng cũng đừng quên, đến tháng chín thì chàng mới được mười chín tuần đấy, còn phải đợi hơn một năm nữa chàng mới được hai mươi tuổi."

"Nam nữ không giống nhau, nam chỉ cần chú ý tần suất một chút, bổ sung nhiều là được."

"Sợ là sợ nàng phát triển không tốt, lúc sinh con sẽ bị tổn thương." Cố Thừa Duệ cười nhẹ nói.

Chu Oánh liếc hắn một cái, trực tiếp đứng dậy gắt giọng: "Tinh trùng lên não."

Tuy rằng ngoài miệng tràn đầy ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.

Đời trước bọn họ đã làm phu thê hơn ba năm, cũng đã biết tư vị trong đó.

Hắn có thể chịu đựng cô đơn, đợi nàng gần ba năm, thật sự đã là việc vô cùng không dễ dàng.

Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng không dám nói lung tung nữa, nếu không người không chịu nổi nhất định là mình.

Bởi vậy hắn trực tiếp đứng dậy khóa cửa lớn bên ngoài lại, sau đó trở về phòng nói: "Chúng ta vào không gian đi, có một nhóm dược liệu nên thu thập rồi."

"Còn vài con gà phải xử lý nữa."

Chu Oánh gật gật đầu, sau đó cùng hắn tiến vào không gian làm việc.

Sau khi xử lý xong gà, Chu Oánh còn xử lý một đám vịt hoang.

Cuối cùng cầm chừng hai mươi con vịt hoang, xử lý xong rồi bỏ vào trong lò vịt quay làm thành vịt bia.

Chu Oánh còn lấy hai con gà trống đã xử lý xong xuôi, làm thành gà quay.

Sau khi hai người bận rộn xong, trực tiếp ăn hết một con vịt quay, rồi lúc này mới ngủ.

Ngày hôm sau Chu Oánh không đến thôn trang nữa, mà Cố Thừa Duệ cũng chỉ đưa vịt quay sang.

Sau đó hai phu thê mang theo Nhị Tráng và Cố Thừa Hỷ cùng lên núi tìm thảo dược.

Ba ngày sau, Chu Hoài Minh tới lấy chút thịt bò khô trở về quân doanh.

Nửa tháng sau vào một buổi tối nào đó, mọi người đang ngủ say, đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa còn hết tiếng này đến tiếng khác.

Lập tức cả thôn đều bừng tỉnh.

Sau khi Chu Oánh bò dậy thì hỏi: "Không phải là vật gì xuống núi chứ."

Cố Thừa Duệ vừa mặc quần áo vừa trả lời: "Khó nói, tóm lại nghe thấy tiếng động này e rằng không phải chuyện tốt."

Sau khi nói xong lại bảo: "Nàng mặc quần áo tử tế ở nhà chờ đi, tuyệt đối đừng ra ngoài."

"Không được, ta đi cùng với chàng." Chu Oánh nói xong, nhớ ra trước đó có để đao mà sát thủ đến ám sát họ ở trong không gian.
Bình Luận (0)
Comment