Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 404: Lại Thêm Nỗi Buồn Phiền

Chương 404: Lại Thêm Nỗi Buồn Phiền Chương 404: Lại Thêm Nỗi Buồn Phiền Chương 404: Lại Thêm Nỗi Buồn Phiền
Người tị nạn đến nhiều như vậy nhưng làm sao bố trí ổn thoả được đây. Nếu như không bố trí ổn thỏa thì chẳng lẽ cứ thế chờ chết, đợi đến khi xảy ra cuộc dấy loạn thì sẽ rất phiền phức.

"Khụ khụ." Lúc này Lưu chưởng quỹ ho khan một tiếng nhắc nhở, mọi người còn đang chờ ông ta trả lời.

Sau tiếng ho đó, ông ta nói: "Như này đi, dù thế nào đi nữa tính ra cũng là mạng người. Cứ giết như vậy thì thật đáng tiếc, nên hãy để họ đi xung quân. Vừa đúng lúc hôm qua mới nhận được thánh chỉ, yêu cầu trưng binh."

"Trưng binh, gọi trưng binh vào lúc này ư?" Điền Kính Trung kêu lên.

Bây giờ Đại Minh không có chỗ yên ổn, gọi trưng binh vào lúc này, tám mươi phần trăm sẽ gặp rắc rối.

Chẳng trách khi họ bước vào, sắc mặt của họ trông rất khó coi.

"Ừ, Đại Liêu phương Bắc càng ngày càng ngạo mạn, tuyên chiến chỉ là chuyện sớm tối, vì thế chúng ta bắt buộc phải chiêu mộ binh lính." Huyện lệnh Khổng gật đầu.

Sau đó nói tiếp: "Chúng ta phải bàn bạc chuyện này trước khi phân phó xuống, thế nên các ngươi tạm thời đừng nói ra."

"Đã rõ." Điền Kính Trung gật đầu.

Trưởng thôn với ba người họ không còn cách nào khác ngoài gật đầu theo, nhưng trong lòng mỗi người đều bối rối.

Đặc biệt là trưởng thôn, đến tận bây giờ thôn của họ mới có thể yên ổn, ngoại trừ chỏm khoai lang trắng ngoài, nói trắng ra vẫn là nhờ nhân công nhiều, mới có thể chịu được ánh mắt dòm ngó của người ngoài.

Nếu nhân công bị lấy đi, vậy thôn của họ sẽ phải làm như nào?

Nhưng mà dù họ nghĩ thế nào cũng không thể chống lại thánh chỉ, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.

Sau đó Lưu chưởng quỹ cùng họ trở về thôn.

Hơn nữa huyện lệnh Khổng đã phái Trương tướng quân đưa nha dịch theo họ trở về thôn sau khi dẫn một nhóm người tị nạn bị trói trong làng đi, áp giải thẳng vào lao phòng.

Lưu chưởng quỹ lập tức tìm thẳng đến nhà, đôi phu thê đang định lên núi hái thuốc sửng sốt một hồi, Cố Thừa Duệ lập tức đặt sọt xuống nói: "Lưu thúc đến rồi, mau vào trong ngồi."

Chu Oánh thấy vậy đánh tiếng lại chào hỏi rồi đi vào bếp đun nước.

"Các ngươi định lên núi phải không?" Lưu chưởng quỹ vừa đi theo Cố Thừa Duệ vào nhà, vừa hỏi.

"Đúng vậy, ở nhà cũng không có việc gì nhiều, nên lên núi thử vận may xem có hái được thảo dược không. À đúng rồi, những hạt giống cuối cùng trồng được bao nhiêu mẫu đất vậy?"

"Khoảng một trăm mẫu, huyện lệnh Khổng vừa mới nói mà, lần này phải cảm ơn mọi người thật đàng hoàng. Nhưng có thể xem là đã giải quyết được một nỗi lo lớn cho hắn." Lưu chưởng quỹ nói xong thì ngồi xuống.

Cố Thừa Duệ nhìn ông ấy với sắc mặt thoải mái và nói: "Đó không phải vì vấn đề người tị nạn, lại thêm một nỗi lo rồi."

Lưu chưởng quỹ gật đầu, thấp giọng nói về việc chiêu mộ binh lính: "Cho nên người tị nạn là chuyện nhỏ, chuyện này mới là chuyện lớn."

Cố Thừa Duệ gật đầu hiểu ngay.

Bây giờ mọi người đều đang đấu tranh giữa ranh giới sinh tử, việc chiêu mộ binh lính vào lúc này chắc chắn khó càng thêm khó, một sơ suất cũng có thể gây ra cuộc dấy loạn, quả thực đủ khiến người ta đau đầu.

Sau đó hắn hỏi: "Lần này ông quay lại sẽ không rời đi chứ?"

"Không đi nữa, ta phải bảo vệ thôn trang." Lưu chưởng quỹ gật đầu.

Trong toàn huyện nơi trồng nhiều cây nhất cũng chính là trấn Thanh Thủy, đặc biệt là thôn Thượng Hà và thôn Hạ Hà, ông ấy phải bảo đảm an toàn cho hai thôn này.

"Vậy tốt quá rồi, có ông ở đây chúng ta có thể yên tâm rồi."

Lưu chưởng quỹ nghe xong mỉm cười, không bác lại cũng không hùa theo.

Kỳ thực đây cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi, dẫu sao bây giờ khẩu phần lương thực người của ông ấy ăn đều từ thôn trang mà ra, cho nên cũng không có gì khách sáo cả.
Bình Luận (0)
Comment