Chương 405: Nghiệm Chứng (1)
Chương 405: Nghiệm Chứng (1)
Chương 405: Nghiệm Chứng (1)
Rất nhanh, Chu Oánh pha một ấm trà bạc hà cho họ và nói: "Lưu thúc, buổi trưa ăn cơm ở đây đi, vừa khéo lần trước Chu đại ca đến đây có mang theo chút cá muối, trong nhà vẫn có một miếng thịt bò, trưa đến chúng ta ăn một bữa thật ngon."
"Được, vậy thì ta không khách sáo nữa." Lưu chưởng quỹ gật đầu nói.
"Vậy được, mọi người cứ nói chuyện, lát nữa cũng được." Chu Oánh nói xong lập tức quay người trở lại phòng bếp.
Một bên hấp cá muối, một bên hầm thịt bò. Sau đó dùng dầu xào một phần nhỏ rau cải với tỏi băm.
Tiếp theo, cắt một miếng thăn bò và làm một phần bò tiêu đen.
Cuối cùng, trộn vào một phần canh khoai lang trắng.
Món chính là canh khoai lang trắng.
Sau khi Lưu chưởng quỹ ăn một bữa cơm hài lòng thỏa dạ thì đứng dậy nói: "Vậy mọi người cứ làm đi, ta phải đi thôn trang rồi."
"Được, mọi thứ ở thôn trang đều trông cậy vào ông vậy." Cố Thừa Duệ đứng dậy nói.
Hai người tiễn ông ấy đi rồi cùng nhau lên núi.
Lưu chưởng quỹ trở về đến thôn trang, thấy thôn trang đã được bảo vệ hoàn toàn, ông trực tiếp đến tìm Tôn Hoành Lương.
Sau khi biết Cố Thừa Duệ đã sắp xếp xong, Lưu chưởng quỹ gật đầu nói: "Chuyện này thật sự cần phải chú trọng đến, ngươi và Lý Tứ thương lượng một chút, sắp xếp ca, cố gắng một ngày làm việc bốn ca, đảm bảo đủ sức khỏe đề phòng bất trắc."
"Biết rồi cô phụ ạ, nhưng khi tất cả mọi người tới đây, chúng ta có phải dựng lại lều không, nếu không trong phòng sẽ chật lắm."
"Cũng đúng, hiện giờ cũng không sợ lạnh, thế dựng đi." Lưu chưởng quỹ nói đến đây thì hỏi: "À đúng rồi, Chu tướng quân tới đây có nhắn nhủ gì với ta không?"
"Không có, chỉ bảo chúng cháu bảo vệ tốt thôn trang với kiểm tra võ công thôi." Tôn Hoành Lương nói đến đây thì đứng dậy, quay người nhìn trong nhìn ngoài xem có ai không, rồi mới nói nhỏ vào tai ông mấy câu.
Sau khi Lưu chưởng quỹ nghe xong thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ông ấy vội hỏi: "Ngươi nghiệm chứng chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng nghe giọng điệu kiên quyết của hắn ta, thì cháu không nghĩ nó là giả được." Tôn Hoành Lương trả lời.
"Đây là một chuyện lớn, cho nên không có người nào khác biết về nó phải không?"
"Không có, hắn ta nói riêng với cháu, và dặn cháu không được dùng trừ khi thật cần thiết, ngoài ra hắn ta còn bảo cháu chỉ có thể mở miệng nói cho người nghe mà thôi."
"Hắn ta nói đúng, nếu đây là sự thật thì sẽ ảnh hưởng rất lớn, nhớ kĩ đừng phát tán nó ra bên ngoài." Lưu chưởng quỹ nói đến đây sắc mặt liền trầm mặc, nói tiếp: "Cho dù có sử dụng rồi, thì chúng ta cũng phải diệt cỏ tận gốc."
"Cháu hiểu rồi ạ."
"Chà, sáng mai hãy đưa cho ta một quả bom cay, ta sẽ đi một chuyến đến chỗ quân doanh."
"Được, vậy cháu sẽ đi dựng lều trước đây ạ." Nói xong, Tôn Hoành Lương vội đi ra ngoài.
Lưu chưởng quỹ sau khi ngồi uống cốc nước thì đi một vòng quanh Trang Tử. Nhìn thấy khoai lang phát triển tốt như vậy, cuối cùng ông cũng lộ ra dáng vẻ của nụ cười rồi.
Sau đó, ông tiếp đi dạo quanh đồng cỏ, thì phát hiện cánh đồng cỏ đang trơ trụi với vài dây khoai lang đang mọc ở đó. Thấy vậy, ông liền thở dài.
Lưu chưởng quỹ bắt đầu thảo luận cùng Thường Thuận, để nhờ y chuẩn bị thêm một ít phân bón, bón cho đồng cỏ trước một lần.
Sau đó họ cùng nhau ươm cây con cho đồng cỏ hiện tại để chuẩn bị cho lần cấy mạ tiếp theo.
Cuối cùng ông còn đi ra dặn dò thủ hạ của mình, đảm bảo không bỏ sót điều gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, ông lấy ra một quả bom cay, dẫn theo hai người cưỡi ngựa đi về phía quân doanh, cuối cùng vào sáng sớm ngày hôm kia cũng đã đến được nơi.
Trong lúc đang luyện võ ở thao trường, Tam hoàng tử và Chu Hoài Minh nghe thấy ông ấy đã đến nơi, hai người bọn họ liền nhìn nhau rồi vội vàng trở về chủ doanh.