Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 406: Nghiệm Chứng (2)

Chương 406: Nghiệm Chứng (2) Chương 406: Nghiệm Chứng (2) Chương 406: Nghiệm Chứng (2)
Bởi vì bọn họ đều biết rất rõ, nếu không có việc gì gấp thì Lưu chương quỹ sẽ không tự nhiên tới đây.

Sau khi vào phòng, quả nhiên bọn họ liền bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt đầy bụi bặm của Lưu chưởng quỹ.

Nhìn thấy ông ấy đang muốn hành lễ, Tam hoàng tử lập tức mở miệng nói: "Miễn đi, ngươi qua đây gấp như vậy là có chuyện gì?"

Lưu chưởng quỹ gật đầu, nhìn về phía binh lính đang đứng đợi trong phòng.

Tam hoàng tử hiểu ý, hắn ta xua tay đuổi họ đi ra ngoài.

Chu Hoài Minh cũng ý thức được có chuyện quan trọng, cho nên tự giác lui về đứng ở cửa để chắn gió.

Sau đó Lưu chưởng quỹ đi đến trước mặt Tam hoàng tử, kể cho hắn ta nghe về chuyện của bom cay và lời đồn thất thiệt, ông cũng kể cho hắn ta nghe về chuyện có một lượng lớn dân tị nạn đến từ Đông Dương.

Tam hoàng tử sau khi nghe xong, nhìn về phía chiếc lọ nhỏ được đặt sang một bên mà hỏi: "Đó chính là bom cay à?"

"Đúng, chính là nó, nhưng còn chưa thử nghiệm nên không biết tác dụng cụ thể sẽ như thế nào."

"Trên núi có một đàn gà nuôi, chúng ta lấy gà thực nghiệm một chút đi." Tam hoàng tử đứng lên nói.

"Vâng." Lưu chưởng quỹ lập tức cầm hũ lên, theo hắn ta đi ra ngoài.

Sau đó, Tam hoàng tử vội vẫy tay với Chu Hoài Minh, thế là ba người ôm lấy Hỏa Chiết Tử mà lên núi.

Sau khi mời người nuôi gà xuống ăn tối, ba người bọn họ liền nghiên cứu một lúc, rồi lập tức châm ngòi, nhanh chóng ném vào chuồng gà.

Trước khi chiếc lọ chạm đất đã có một tiếng nổ lớn, và thế là bột của bom cay được phun ra.

Gà trong chuồng gà bay tứ tung, nếu không có lưới che ở phía trước, thì sợ là bọn chúng sớm đã bỏ chạy hết cả rồi.

Chúng chỉ la hét và bay vòng vòng bên trong, ngoài ra cũng có một số thà đập vào tường còn hơn bay ra ngoài.

Điều mấu chốt là một số con đã thiệt mạng do vụ nổ, và một số con gà cũng chết do mảnh vỡ của nồi đất bay ra.

Ngay cả ba người đứng bên ngoài, cũng nhếch nhác tả tơi vì bột của bom cay phun ra.

Họ hết người này đến người khác hắt hơi như sắp chết, thậm chí còn không thể duỗi thẳng eo.

Đợi khi người nuôi gà quay lại, hắn ta choáng váng khi nhìn thấy dáng vẻ của ba người đang hoảng loạn.

Và khi nhìn về phía chuồng gà đang náo loạn, thì nhất thời không biết nói gì.

Chẳng lẽ nói ba người người bọn họ đều là ba đại lão gia chứ không phải ba đứa trẻ, vậy mà lại chạy đến chuồng gà để gây náo loạn thành ra thế này?

Nhưng ngay sau đó, hắn ta cũng đã bắt đầu hắt hơi và rồi hắn ta mới nhận ra có gì đó không ổn.

Tam hoàng tử thấy hắn ta trở về thì đè sự khó chịu xuống ngay rồi nói: "Số gà chết bên trong sẽ được đưa đến nhà bếp để nấu canh gà cho mọi người ăn vào bữa trưa."

Nói xong thì hắn ta trực tiếp đi xuống núi, nhưng vừa đi thì vẫn vừa hắt hơi, dáng vẻ có bao nhiêu sự nhếch nhác thì sẽ được nhìn thấy bấy nhiêu sự nhếch nhác, ngoài ra còn hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng bề trên của thường ngày.

Chu Hoài Minh thấy vậy cũng đi theo, và đồng thời dặn người nuôi gà: "Chuyện chúng ta bắn đại bác không được phép nói ra ngoài."

"Vâng." Người nuôi gà hắt hơi một cái sau đó thì liền gật đầu.

Sau đó hắn ta lại hắt hơi và đợi sau khi bọn họ rời đi thì hắn ta vội vàng bỏ chạy thật xa, hắt hơi được một lúc thì mới dừng lại.

Khi hắn ta quay lại, thì gà trong chuồng vẫn nhảy lên nhảy xuống, nhưng khi hắn ta đến gần thì vẫn ngửi thấy mùi xộc vào mũi, cho nên đã lập tức tránh sang một bên.

Đợi cho đến khi chắc chắn mùi hôi bên trong đã tan hết rồi thì mới bước vào nhặt gà chết ở trong chuồng.

Ở bên này, tam hoàng tử và nhóm của hắn ta cũng chưa đi xa, đợi sau khi tình hình hắt hơi không còn nghiêm trọng nữa thì dừng lại ngay.
Bình Luận (0)
Comment