Chương 4: Tình Cảnh
Chương 4: Tình Cảnh
Chương 4: Tình Cảnh
Vì thế, người "mồ côi" mẹ như Cố Thừa Duệ cùng với nàng chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, theo lẽ đương nhiên phải chịu phần thiệt và bị ức hiếp.
Không lâu sau khi cơm đã chín, thì có một nhóm nữ cuối cùng cũng vội vàng lại phụ nàng bưng bê cơm nước ra giữa nhà chính.
Mọi người ngồi vào hai bàn đã được sắp xếp, trong đó người nam ngồi một bàn, người nữ ngồi một bàn.
Thức ăn trên cả hai bàn đều giống nhau, có điều bên bàn nam thì được chia nhiều bánh bao hơn một chút.
Sau khi mọi người đều đã ngồi vào đông đủ, Chu Oánh mới phát hiện không có chỗ nào dành cho mình, rồi lúc này nàng mới sực nhớ tới, nguyên chủ từ khi đặt chân vào Cố gia, dường như chưa bao giờ được ngồi vào bàn ăn cơm đàng hoàng.
Nàng nghĩ tới đây thì ức chế vô cùng, mắt thấy bên trong rổ nan đựng bánh bao còn thừa ra ba cái, thì nàng trực tiếp bưng nó lên, quay người đi ra ngoài.
"Đồ sao chổi, ngươi làm gì đó, người như ngươi xứng để ăn bánh bao sao, mau bỏ cái rổ xuống nhanh lên."- Lưu thị đứng lên, nói.
"Không phải bánh bao được làm ra để cho con người ta ăn sao, vậy thì vì lẽ gì mà ta không được ăn."- Chu Oánh quay đầu, mỉm cười hỏi ngược lại.
Sau đó, nàng cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng to, còn cố ý dùng sức nhai thật mạnh, nhìn qua không giống như ăn bánh bao bình thường, ngược lại làm cho người ta có cảm giác như thể xương cốt, da thịt mình đang bị kẻ phẫn nộ này nhai ngấu nhai nghiến vậy.
"Ngươi. . , đồ sao chổi này, cho ngươi ăn là đã không tệ gì với ngươi rồi, bây giờ còn dám đụng tay đụng chân vào bánh bao sao?"- Lưu thị cực kỳ tức giận, chĩa thẳng tay vào người nàng mắng.
Bà ta vừa dứt lời thì định đứng dậy, tiến lên giành bánh bao về, lão thái thái Kiều thị thấy thái độ của Chu Oánh rất khác thường, nên lập tức ngăn bà ta lại: "Thôi, nó bận bận bịu bịu ở bếp cả buổi sáng rồi, một cái bánh bao lỡ ăn rồi thì cứ cho nó đi, còn hai cái kia đặt lại chỗ cũ là được rồi."
Bây giờ, mọi chuyện lớn bé trong nhà đều đẩy lên đầu nàng hết, đặc biệt là công việc dưới bếp núc này, nếu như nàng thật sự muốn làm lớn chuyện, không chịu phụ giúp gì nữa thì coi như xong.
"Lão phu nhân, sáng giờ Thừa Duệ vẫn chưa bỏ bụng được món nào, bây giờ cơ thể chàng ấy rất yếu ớt, chỉ sợ nếu không ăn uống đầy đủ thì chàng ấy sẽ không thể chống chọi lại bệnh tật được, vì thế hai cái bánh bao này cháu dâu xin mạn phép mang đi."- Chu Oánh nói xong, lập tức bước chân rời đi.
Lúc này, đại ca - Cố Thừa Chí đứng dậy ngăn chân nàng lại: "Tam đệ muội, ta thấy muội có hơi quá rồi đó, vợ chồng các ngươi không làm gì để kiếm sống, ăn một cái là được rồi, chúng ta một hồi nữa ăn cơm xong còn phải đến xưởng làm việc, ăn không đủ no thì sao chịu được chứ."
"Không làm gì kiếm sống ư?"- Chu Oánh quay đầu, cười như không cười hỏi ngược lại.