Chương 5: Bị Vứt Bỏ (1)
Chương 5: Bị Vứt Bỏ (1)
Chương 5: Bị Vứt Bỏ (1)
Sau đó, nàng vươn tay cố ý quơ qua quơ lại trước mặt hắn ta, nói: "Tất cả công việc nào là bẩn thỉu, nào là mệt nhọc trong cái nhà này đều đến tay vợ chồng chúng ta làm, ta nghĩ ngươi phải hiểu rất rõ điều đó mới đúng."
Đập vào mắt Cố Thừa Chí là bàn tay còn thô ráp và sưng đỏ hơn cả tay mình, nhất thời hắn ta có chút lúng túng, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Sao chổi, sao ngươi dám nói thế với đại ca ngươi..." Nhị thẩm Diêu thị nghe thấy thế, trực tiếp vỗ bàn đứng lên nói.
Còn không đợi bà ta dứt lời, Chu Oánh đã giận cực mà cắt ngang: "Dừng lại, công chúa đến cùng vì sao lại chết, Cố gia vì sao lại bị xét nhà, ta nghĩ các ngươi phải hiểu rõ hơn ta. Đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu ta, càng không được gọi ta là sao chổi này sao chổi nọ, ta e rằng mình không đảm nhận nổi cái tên có tâm như thế."
"Nói chuyện như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa, Chu gia dạy ngươi nói chuyện hỗn hào với trưởng bối như thế hả?" Lúc này, lão phu nhân mới đặt đũa xuống, phẫn nộ quát.
"Tôn trọng là trách nhiệm của cả hai phía, bây giờ mạng của vợ chồng chúng ta đều như cá trên thớt rồi, đến nước này ai còn rảnh mà quan tâm mặt mũi làm gì." Chu Oánh quay đầu, nhìn thẳng vào Kiều thị, nói một hơi dài.
Lão phu nhân bị ánh nhìn bình tĩnh chất chứa thêm vài phần sắc bén của nàng đổ lời định nói về lại trong cổ họng, sau đó hoang mang mà hỏi: "Bảo mạng hai vợ chồng các ngươi hiện tại như cá nằm trên thớt, là có ý gì, không phải các ngươi đang sống rất tốt sao?"
"Sống rất tốt luôn cơ à, nhớ lúc ta vừa gả vào Cố gia thì cũng hơi mập một tí, nhưng bây giờ người nhìn lại gương mặt này của ta xem, chưa đến một tháng mà đã gầy chỉ còn thấy mỗi da rồi." Chu Oánh nói đến đây, còn cố ý dùng tay nhéo da mặt mình cho bọn họ xem.
Lúc này, nàng mới nói tiếp: "Mấy ngày gần đây, trời buổi đêm thì vừa lạnh vừa dài, ngày nào cũng uống cháo loãng rồi làm việc nặng thì ai mà chịu nổi chứ. Đêm qua, nếu như không phải do trong bếp vẫn còn dư lại chút nước ấm để vợ chồng ta uống no bụng, sợ là cả hai đã sớm chết cóng ở bên trong kho củi kia rồi. Hơn nữa, bệnh của phu quân đã từ nhiễm lạnh dần dần chuyển xấu thành phế ung*, nếu không điều trị sớm sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Chu Oánh nói đến đây, nàng cúi đầu nhìn bánh bao nằm bên trong rổ nan: "Cho nên, chàng ấy không những cần ăn bánh bao mà còn cần phải chạy chữa bệnh nữa, các ngươi xem xem..."
*Chứng phế ung là một bệnh nhiễm trùng ở phổi, nói dễ hiểu là phổi có mủ.
Tất cả mọi người nghe xong thì giật nảy mình, mặc dù phế ung cũng không phải bệnh không thể chữa trị, nhưng mà tiền mua thuốc thang chắc chắn là một con số không hề nhỏ.