Chương 415: Tìm Đến Cửa Xin Giúp ()
Chương 415: Tìm Đến Cửa Xin Giúp ()
Chương 415: Tìm Đến Cửa Xin Giúp ()
Sau đó, hắn cẩn thận kiểm tra cổ họng của họ, bắt mạch: "Là tổn thương thần kinh, muốn chữa khỏi phải tốn một hai năm mới tốt được."
"Ngươi có biết là độc gì không?" Bạch Cảnh Bình vội vàng hỏi.
"Trong nhất thời ta chẩn không ra, chỉ có thể từ từ khai thông. Mà cho dù có chữa được thì e không khỏi hoàn toàn được, ít nhất sẽ để lại những di chứng như nói không rõ hay nói lắp."
Phụ nhân ôm nhi tử khóc lớn.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, vô duyên vô cớ nhận lấy một tai hoạ như vậy, chẳng ai có thể dễ chịu được.
Lúc sau, hai mẫu tử họ ngất đi, Cố Thừa Duệ bước tới kiểm tra và nói: "Đói đến ngất xỉu thôi, ăn chút gì đó là ổn."
Nghe xong, Bạch Cảnh Bình thở phào nhẹ nhõm, hắn ta sai người đưa hai mẫu tử vào trong lều, chuẩn bị chút cháo cho họ ăn.
Khi hai mẫu tử họ tỉnh lại, Cố Thừa Duệ lấy hai giọt máu của phụ nhân xong, phu thê bọn họ liền về nhà.
Bạch Cảnh Bình và Tôn Hoành Lương dùng bữa cùng nhau, sau đó hắn ta sai người đưa người đưa tin và Bằng Ca đến, bắt đầu nghiêm túc thẩm vấn bọn chúng.
Đáng tiếc, tuy đầu óc bọn chúng không đủ thông minh nhưng xương cốt lại rất cứng, chẳng những không hỏi được gì, Bằng Ca cũng chết vì mất máu quá nhiều.
Hai người họ không dám thẩm vấn người còn lại, trực tiếp trói gã sang một bên chờ Trương bộ đầu đến.
Trước khi đến buổi trưa, Trương bộ đầu vội chạy tới, sau khi xác nhận danh tính của hai người đưa tin, Bạch Cảnh Bình đã thả họ ra.
Sau đó hỏi: "Trương bộ đầu, Huyện lý chưa đến thăm dân tị nạn phải không?"
"Trước mắt không có. Đúng rồi, lão gia nói, dân tị nạn đến thôn trang cướp bóc tạm thời nhốt lại." Trương bộ đầu nói.
"Bắt nhốt dân tị nạn, có nói lý do vì sao không, nhiều người như vậy phải tốn không ít lương thực đấy."
"Không có, chỉ nói tạm thời nhốt lại."
"Được, ta biết rồi."
"Ờm thì..." Trương bộ đầu nói đến đây, nhìn chung quanh một lượt, xác định không có ai mới nhỏ giọng hỏi: "Cuộc sống trong thôn bây giờ thế nào rồi, ti chức muốn lấy một ít khoai lang trắng khô về, người thấy có thể thu mua được không?"
"Vậy phải xem ngươi muốn thu bao nhiêu, mười cân tám cân thì nhất định không thành vấn đề, nhiều hơn vậy thì không chắc. Đúng rồi, ngươi có thể tìm Cố đại phu với trưởng thôn, đối với tình hình trong thôn bọn họ nắm rõ hơn."
"Được, vậy ti chức đến chỗ Cố đại phu một chuyến, cuộc sống nhà hắn tương đối đỡ hơn chút." Trương bộ đầu nói xong liền xoay người đi ra ngoài, sau đó dẫn theo hai người đưa tin cùng mấy nha dịch đi vào thôn.
Đến trước cửa nhà Cố gia, hắn ta để thuộc hạ ở bên ngoài, còn mình tự đi vào trong.
Bên trong, Cố Thừa Duệ đang xem bệnh cho Nhạc Nhạc là tiểu nhi nữ của Cố Tử Di.
Vừa bốc thuốc xong, Trương bộ đầu đã tiến vào trong, trông thấy mẫu nữ hai người Cố Tử Di trong nhà, đặc biệt là Cố Tử Di đã trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, dịu dàng nền nã mà ngẩn ra một chút, hắn ta đỏ mặt mà lùi ra ngoài nói: "Các ngươi cứ làm đi, chút nữa ta quay lại."
"Trương bộ đầu khách sáo, đã xem bệnh xong rồi." Cố Thừa Duệ nói xong, dặn dò Cố Tử Di vài câu, sau đó tiễn mẫu nữ bọn họ ra ngoài.
Quay lại mời Trương bộ đầu ngồi xuống, nói: "Trương bộ đầu đến đây có việc gì sao?"
"Cũng xem như là vậy, thì là bột hỗn hợp càng ngày càng ít rồi. Vì vậy ta muốn mua một ít khoai lang trắng khô mang về, không biết ngươi có thể giúp ta đi hỏi thử trong thôn, ta thu mua theo giá hai mươi văn tiền một cân."
"Vậy... Ngài định mua bao nhiêu cân?"
"Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, Khổng đại nhân bên đó cũng sắp hết lương thực ăn rồi."
"Nói thật thì, trải qua nạn tuyết như vậy, khoai lang trắng cắm rễ trễ gần hai tháng, vì vậy trong thôn thật cũng không dư dả. Ta chỉ có thể nói sẽ thử đi thu mua, còn cụ thể hơn thì ta không dám đảm bảo."