Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 420: Từ Chối ()

Chương 420: Từ Chối () Chương 420: Từ Chối () Chương 420: Từ Chối ()
Cố Tử Di hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, sắc mặt nàng ấy đột nhiên tái nhợt, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, đời này ta không muốn thành thân nữa."

Cố Thừa Duệ nhìn dáng vẻ lảng tránh không gấp gáp của tỷ tỷ, liền hiểu ra có lẽ lúc trước tỷ ấy đã bị tên khốn kiếp họ Trần làm tổn thương, chỉ có thể đứng dậy nói: "Tỷ, trên đời còn rất nhiều người tốt, tỷ còn chưa đến ba mươi, đệ mong tỷ có thể sớm dũng cảm bước ra."

Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài.

Cố Tử Di ngây người một lúc rồi gục lên bàn khóc.

Lúc này, bà Mai thẩm từ trong bước vào, rót cho nàng ấy một ly nước nói: "Phu nhân, sức khỏe quan trọng."

"Mai thẩm, trong lòng ta bây giờ đang rất khó chịu, ta khóc ra sẽ không sao nữa." Cố Tử Di đứng dậy nói, ngại ngùng lau nước mắt.

"Người đó, đúng là quá kiên cường. Nói trắng ra là người không cần phải thủ thân vì Trần đại nhân, cứ sống cuộc sống của chính mình đi. Đã tìm được đúng người thì hãy tiến thêm một bước nữa, nếu không khi về già người sẽ không còn ai ở bên trò chuyện nữa."

"Vừa rồi bà đã nghe thấy những gì Thừa Duệ nói."

"Vâng, Thừa Duệ cữu gia nói đúng, trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt."

Cố Tử Di do dự một lúc rồi nói: "Kỳ thực ra ta không làm vậy vì họ Trần kia, chủ yếu là ta sợ hai đứa nhỏ phải chịu ủy khuất nên không dám tiến bước nữa."

Còn một câu nữa nàng ấy vẫn chưa nói, có lẽ nàng ấy một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Nàng ấy vô cùng thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng về hôn sự của mình, nàng ấy không muốn thành thân nữa. Nhưng sau hơn một năm sống đơn độc, nàng ấy cũng nhận ra rằng trong nhà không có nam nhân quả thật không ổn.

Điều này cũng là do nhà mẹ đẻ của nàng ấy không bỏ rơi nàng ấy, nếu không bây giờ nàng ấy đã thành một đống xương khô.

Nhưng phụ mẫu huynh đệ chỉ có thể giúp đỡ nhất thời, không thể giúp cả đời, không thể lúc nào cũng làm phiền gia đình được.

"Tái giá quả thực không hề dễ dàng, nhưng người có thể nghe ngóng nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn mà. Nếu người đó tốt, gia đình hắn chấp nhận người thì thực ra cũng không thành vấn đề gì. Thành thật mà nói, người sống một mình, cũng chưa chắc đã tốt cho hai vị tiểu thư. Người không nhận ra rằng từ khi hai tiểu thư trở về, họ không chơi nhiều với trẻ con trong thôn sao, họ trở nên im lặng hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là đại tiểu thư, ngoài việc luyện tập thư pháp trong thư phòng, thì sẽ luyện nữ công, rất hiếm khi nói chuyện. Ngoài ra, nếu phụ mẫu trong nhà không có đủ thì sau này khi thành thân sẽ bị soi mói đủ kiểu."

Cố Tử Di nghe vậy liền sửng sốt, lắc đầu nói: "Để ta suy nghĩ kỹ càng đã, chuyện này không vội được."

"Vậy người nghỉ ngơi sớm đi nhé, ta đi xem hai vị tiểu thư thế nào rồi." Mai thẩm nói xong, quay người bước ra ngoài.

Sau khi Mai thẩm rời đi, Cố Tử Di ngồi trong phòng, rất lâu không thể hoàn hồn lại, trong lòng cảm thấy rối bời và mông lung.

Rối bời là liệu nàng ấy có nên tiến thêm một bước nữa hay không.

Mông lung là phải đi tiếp thế nào, hai nữ nhi của nàng ấy ngày một lớn, chúng sẽ nghĩ về nàng ấy thế nào, nhìn nhận nàng ra sao.

*

Sau khi Cố Thừa Duệ trở về, hắn kể cho Chu Oánh nhận xét về thái độ của Cố Tử Di: "Nha đầu, nàng nghĩ gì ta nên trả lời Trương bộ đầu thế nào, trực tiếp từ chối?"

"Thành thật mà nói thì ta nghĩ đại tỷ sợ hôn nhân chứ không phải là không muốn tái hôn. Chuyện này không ai có thể giúp được đâu, cứ để tỷ ấy nghiêm túc suy nghĩ đi, đợi tỷ ấy nghĩ kỹ thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn."

"Cũng đúng, tất cả những gì chúng ta có thể làm là nói sự thật, phần còn lại phụ thuộc vào việc giữa họ có duyên phận với nhau hay không." Cố Thừa Duệ gật đầu đồng tình, nói.
Bình Luận (0)
Comment