Chương 419: Trưng Binh* ()
Chương 419: Trưng Binh* ()
Chương 419: Trưng Binh* ()
*Chiêu mộ binh lính
"Ta có thể hỏi là, lao dịch* là làm việc gì không?" Lúc này có một giọng nói yếu ớt vang lên.
*lao động khổ sai
"Sửa đê điều, sửa đường xá."
Bạch Cảnh Bình vừa dứt lời liền có người hét lên: "Năm nay chẳng có đồ ăn cũng chả có nước uống, làm việc nặng nhọc như thế chẳng phải là muốn mạng bọn ta hay sao?"
"Không đến nỗi thế, nhưng nhất định sẽ phải chịu khổ, chịu mệt. Đương nhiên, nếu muốn ăn ngon thì có thể nhận đi trưng binh, ở đó sẽ không bỏ đói ngươi đâu." Bạch Cảnh Bình nói.
"Trong quân doanh đúng là có cơm ăn đó."
"Đúng vậy, hiện tại lương thực của Đại Minh được cung cấp chủ yếu cho các quân doanh, để đảm bảo an toàn cho Đại Minh."
Mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện đó, mặc dù bọn họ đều cảm thấy điều này không công bằng nhưng hầu hết mọi người đều có thể hiểu được.
Bằng không, nếu biên giới thất thủ, giặc tứ phía tràn vào, họ sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng một số người vẫn rất quả quyết nói: "Dựa vào đâu, họ ăn thịt thì cũng phải để cho bọn ta uống miếng canh chứ."
"Dựa vào đâu?" Bạch Cảnh Bình chế nhạo, sau đó tiếp lời: "Dựa vào bọn họ lấy tính mạng để đổi cơm ăn, ngươi ghen tỵ thì cũng có thể đi, cơ hội nằm ngay trước mắt rồi."
Người đó nghe xong lập tức im lặng.
Nhưng vì lời nói của Bạch Cảnh Bình, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cuối cùng phần lớn trong số họ đều chọn đến quân doanh.
Dù sao thì cũng là chịu khổ chịu mệt, đều phải đối mặt với cái chết, chẳng thà cho bụng của mình thoải mái hơn chút.
Chỉ có một số ít người không thể bỏ gia đình, chọn tham gia lao dịch.
Thấy vậy, Bạch Cảnh Bình dẫn bọn họ thẳng về nơi đóng quân của mình.
Tiếp theo đó, hắn ta đến nơi người tị nạn sinh sống, chiêu mộ gần một trăm người.
Về phần ba thôn kia, thôn Tân An có 23 người báo danh, 5 tá điền ở thôn Hạ Hà, thôn Thượng Hà thì ít nhất, chỉ có 3 người.
Tuy nhiên, Bạch Cảnh Bình cũng không ép buộc, bởi vì những nơi khác đã có rất nhiều người đến báo danh.
Vào ban đêm, Trương bộ đầu đến tìm.
Cố Thừa Duệ chào hắn ta ngồi xuống và nói: "Chúng ta đã thu thập được tổng cộng hai trăm cân khoai lang trắng khô và ba trăm cân rau khô. Rau khô được xem là tặng nên số bạc chỉ đủ dùng thôi."
Trương bộ đầu gật đầu, đưa cho hắn ta một lượng bạc, nói: "Đa tạ Cố đại phu, bằng không ta phải chịu đói rồi."
"Chỉ là tốn chút công sức thôi, mọi người bán chủ yếu là vì nể mặt của ngài." Cố Thừa Duệ nói xong liền đứng lên: "Hiện tại ngài muốn mang nó đi hay là..."
"Sáng sớm ngày mai chúng ta đi, đêm nay ta ở chỗ của Bạch đại nhân." Trương bộ đầu nói, sau đó cười lấy lòng: "Phiền Cố đại phu giúp ta thăm dò lệnh tỷ của ngươi đang có ý tứ gì, ta đã nói với hai đứa trẻ bên đó rồi, chúng đều đồng ý."
"Được rồi, chút nữa ta sẽ đi, sáng mai sẽ báo lại cho ngài."
"Vậy thì xin nhờ nhé, các ngươi bận thì cứ đi đi, bữa sáng ngày mai ta sẽ lại đến." Trương bộ đầu nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi hắn ta rời đi, Cố Thừa Duệ quay đầu lại nói: "Nha đầu, có muốn cùng ta sang bên đó không?"
"Chuyện này đại tỷ có đồng ý hay không còn chưa chắc, vẫn là chàng tự mình đi đi. Nhưng chàng chỉ cần đi truyền lời thôi nhé, đừng có nói thêm gì cả."
"Ta biết rồi, vậy ta đi rồi sẽ về." Cố Thừa Duệ nói xong liền đứng dậy rời đi.
Cố Tử Di thấy hắn đã trễ thế còn đến, sững ra một lúc, nàng ấy mời hắn vào nhà, rót cho hắn một ly nước: "Thừa Duệ, muộn thế còn qua, có chuyện gì sao?"
Cố Thừa Duệ gật đầu nói: "Tỷ, tỷ đã gặp Trương bộ đầu chưa?"
"Gặp mấy lần rồi, nhưng chưa nói chuyện với ngài ấy bao giờ, sao lại nhắc đến ngài ấy?" Cố Tử Di ngồi xuống, khó hiểu nhìn hắn một lúc mới nói.
"Đúng, ngài ấy để ý đến tỷ, nhờ đệ truyền lời hỏi xem tỷ nghĩ thế nào?"