Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 418: Đại Quân Đến (2)

Chương 418: Đại Quân Đến (2) Chương 418: Đại Quân Đến (2) Chương 418: Đại Quân Đến (2)
Ngược lại sắc mặt dân tị nạn ai ai cũng tương đối khó coi, nhưng đúng thật là trước mặt nhiều quan binh như vậy bọn họ cũng không dám gây chuyện nữa.

Nhưng vừa nghĩ đến quân lương sắc mặt Bạch Cảnh Bình lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến cửa thôn nghênh đón, lúc nhìn thấy Lưu chưởng quỹ xuống ngựa liền hỏi: "Lưu huynh, mấy quan binh này là..."

"Hồi Bạch đại nhân, là Tam hoàng tử phái đến, trợ giúp Khổng đại nhân xử lý sự nghị trưng binh*, đồng thời bảo vệ an toàn cho khoai lang trắng." Lưu chưởng quỹ nói đến đây, chỉ về một thanh niên cưỡi ngựa khác nói: "Vị này là tiểu Tướng ngũ phẩm Trương Bình."

*yêu cầu thêm binh lính hỗ trợ/ chiêu mộ binh lính.

"Chào Trương Tướng quân, hạ quan Bạch Cảnh Bình, huyện thừa đương nhiệm của huyện Vận Hà." Bạch Cảnh Bình vừa nghe liền vội lên trước hành lễ.

"Sớm đã nghe qua, Bạch đại nhân là một thư sinh, làm việc lại nhanh nhẹn, Trương mỗ bội phục."

"Ngài nói quá rồi, không biết các vị cả đoàn người định thu xếp ở đâu?"

"Nghe nói gần thôn Hạ Hà có một khu rừng, bọn ta sẽ dựng trại ở đấy."

"Vậy bây giờ hạ quan đi gọi người đến phụ giúp."

"Không cần đâu, để bọn ta tự làm." Trương Bình lắc đầu, sau đó chỉ về dân tị nạn nói: "Mấy người đó là dân tị nạn, vì sao gây sự vậy?"

Bạch Cảnh Bình thở dài, đem chuyện xảy ra hai ngày nay nói với hắn ta: "Thì là, bọn họ sợ mấy người kia bị hành chết, vì thế gây sự đòi thả người."

"Thả người gì vậy, bên đây không phải trưng binh sao, trực tiếp xung quân* là được, dân tị nạn ít đi cũng bớt đi nhân tố không yên ổn mà." Trương Bình nói.

*bắt đi tòng quân.

"Chuyện này... , không thích hợp lắm nhỉ." Bạch Cảnh Bình ngạc nhiên hỏi.

Trước đây hắn ta với Khổng đại nhân cũng có ý này, nhưng sợ rằng sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng cho nên vẫn luôn chưa ta quyết định.

Lúc này Lưu chưởng quỹ nhớ đến lời của Tam hoàng tử, lựa lời mà nói: "Có thể thử xem, dù sao bọn họ ở lại đây cũng không có cơm ăn, chi bằng đưa vào quân đội ngược lại có cái ăn."

"Vậy cứ thử xem."

"Thử đi, trưng đủ binh sớm một chút, bọn họ cũng yên lòng sớm một chút."

"Được, vậy các vị nghỉ ngơi trước, chúng ta sẽ bàn sau." Bạch Cảnh Bình nói xong lập tức nhường đường, chính là sợ bọn họ nhắc chuyện quân lương.

May mắn thay, đối phương không nói gì cho đến khi có một nhóm người đi ngang qua.

Hắn ta liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay trở lại nơi đóng quân của mình.

Thấy dân bị nạn đã rút lui, hắn ta dặn dò đám quan binh nếu gặp khó khăn gì có thể đến tìm Trương Bình, sau đó vội vàng quay lại huyện nha.

Thấy vậy, Cố Thừa Duệ và Chu Oánh cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Ngày hôm sau, Huyện lý đưa ra thông cáo chiêu mộ binh lính, cả huyện bỗng chốc náo động hẳn lên, nhưng lại nhanh chóng lắng xuống.

Nó trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, và rồi lần lượt từng người từng người một âm thầm đến báo danh.

Trương bộ đầu và Bạch Cảnh Bình cũng tức tốc đến trấn Thanh Thuỷ, Trương bộ đầu và Điền Kính Trung phối hợp chiêu mộ quân lính ở các thôn khác.

Bạch Cảnh Bình trở lại nơi đóng quân, chịu trách nhiệm chiêu mộ binh lính ở ba thôn gần đó.

Sau khi trở về, Bạch Cảnh Bình không trực tiếp bắt tay vào công việc mà thay vào đó hắn ta đến thôn trang, nói với những người tị nạn đang bị giam giữ: "Kể từ sau khi tự gây ra thảm họa, cả huyện Vận Hà, hoặc có thể nói là toàn bộ phủ Đông Dương dùng đều là hình phạt nặng. Ta nghĩ các ngươi hẳn đã nghe nói về nó rồi. Dựa vào hành vi tụ tập cướp bóc của các ngươi, bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp nhận chiêu binh, đến phía bắc chinh chiến. Hoặc không sẽ phải làm lao dịch cho huyện nửa năm. Ta sẽ cho các ngươi một khắc để suy nghĩ và đưa ra lựa chọn của mình."
Bình Luận (0)
Comment