Chương 417: Đại Quân Đến (1)
Chương 417: Đại Quân Đến (1)
Chương 417: Đại Quân Đến (1)
Quay lại phòng bếp lấy ra một cái chậu nhào bột lớn, đem bánh canh đổ đầy vào chậu, sau đó cho muôi vào rồi bưng lên nhà trong, nói: "Bữa trưa có hơi đạm bạc, mấy vị sai gia đừng chê."
"Sao lại chê, mấy năm nay mà được ăn cơm thịnh soạn như vậy, đã là không tồi lắm rồi." Trương bộ đầu cười nói.
"Bánh canh có hơi nóng, vậy mọi người tự múc đi nhé, đúng rồi nếu không đủ trong nồi vẫn còn nửa chậu này đấy." Chu Oánh nói xong xoay người quay lại phòng bếp.
Sau đó múc cho mình một bát bánh canh, lấy một cái bánh bao thịt bò trong không gian rồi ăn.
Lúc nàng vừa mới ăn được một nửa, Cố Thừa Duệ đã bưng chậu đi vào trong,
Chu Oánh ngạc nhiên nói: "Nhanh như vậy?"
"Ừ, ai cũng như sói đói vậy." Cố Thừa Duệ gật đầu, sau đó chừa lại một bát cho nàng, đem toàn bộ phần còn lại trút hết ra rồi bưng đi.
Sau khi dùng cơm, mấy người Trương bộ đầu uống vài ly nước tán gẫu vài câu, mới chậm chạp xuất phát về huyện thành.
Còn bên kia, Bạch Cảnh Bình vừa đặt bát cơm xuống, người đứng đầu quan binh điều tra hộ tịch lúc trước đi vào nói: "Đại nhân, toàn bộ người đều đã điều tra qua rồi, có mười người khả nghi, đã cho người giám sát rồi."
Nói xong bèn đưa thông tin chi tiết của mười người cho hắn ta.
Bạch Cảnh Bình nhận xong đọc qua một lượt nói: "Vậy cứ giám sát chặt vào, bận rộn cả buổi sáng rồi, mau đi ăn cơm đi."
"Vâng." Đứng đầu quan binh đáp một tiếng, xoay người đi.
Đợi hắn ta đi khỏi Bạch Cảnh Bình mới nghiêm túc nghiên cứu danh sách trong tay.
Bên này buổi chiều Cố Thừa Duệ đi một vòng mấy nhà trồng khoai lang trắng lớn trong thôn, giúp thu mua khoai lang trắng khô.
Tất nhiên rồi, ngoại trừ bên trưởng thôn, nhà cũ cùng trưởng tộc, là không thu hoạch được gì.
Đây là nhờ thể diện mà cũng chỉ gom được vỏn vẹn một trăm cân.
Nhưng ngược lại cải khô lại thu mua được không ít, một nhà thu được một bao vừa, còn có mấy thứ xé lẻ gom lại cũng được hai bao vừa.
Cuối cùng bọn họ lấy từ trong không gian ra một trăm cân khoai lang trắng khô, gom đủ hai trăm cân.
Sáng sớm ngày hôm sau, phu thê hai người ăn xong bữa sáng, thì nghe được ồn ào hỗn loạn dưới chân núi, liền chạy ra ngoài.
Sau đó liền nhìn thấy Điền Gia Vượng vác cuốc đi ra từ bên đấy, Cố Thừa Duệ đi lên trước hỏi: "Điền đại ca, dưới chân núi làm sao vậy?"
"Trong thôn trang không phải bắt được một nhóm người sao, còn không phải đang ầm ĩ đòi thả người chứ gì." Điền Gia Vượng nói đến đây thì kể tiếp: "Chuyện hôm nay với hôm qua thật không giống nhau, các ngươi đừng qua bên đấy, vẫn là để quan binh xử lý đi."
"Hiểu rồi, vậy huynh bận gì thì làm đi." Cố Thừa Duệ gật đầu tán đồng nói.
Mùa màng như hiện nay, nhà địa chủ cũng không có dư lương thực nữa, Tôn Hoành Lương không thể giam người mãi không thả được.
Vì vậy tám phần là ý của Bạch Cảnh Bình, bọn họ vẫn là không tham gia thì tốt hơn.
Nhưng mà có liên quan đến thôn trang, bọn họ cũng không quay về, mà đứng đợi ở nơi cách đó không xa xem náo nhiệt.
Ngay lúc hai bên xáp lá cà, đang định đánh nhau, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân bước đều, vội quay đầu lại nhìn.
Sau đó liền nhìn thấy một đội quan binh thân mặc quân phục đeo theo tay nải, không nhanh không nhậm mà chạy về hướng thôn.
Hơn nữa nhìn độ dài kia, số người thật sự không ít.
Chu Oánh nói: "Người cưỡi ngựa kia có phải Lưu chưởng quỹ không?"
"Đúng, ông ấy tám phần là đã đem đạn hơi cay hoặc đạn khói đến quân doanh tìm Tam hoàng tử rồi, nhưng mà có mấy quan binh này rồi, mấy dân tị nạn kia có muốn gây chuyện nữa cũng không gây nổi."
"Vậy tốt quá rồi, nếu không ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm cũng không phải là cách."
Mấy người Bạch Cảnh Bình bên này tuy rằng không nghe thấy âm thanh, nhưng cũng thấy được người rồi, lập tức hớn hở.