Chương 430: Mẫu Thần Hiển Linh (3)
Chương 430: Mẫu Thần Hiển Linh (3)
Chương 430: Mẫu Thần Hiển Linh (3)
Sau đó, nàng ngồi dậy nhìn quanh, xác nhận mình đã sống lại rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, dân tị nạn trong Miếu Mẫu Thần đột nhiên trở nên nhốn nháo.
Vài lão thái thái chạy ra ngoài quỳ xuống, ngửa đầu kêu to: "Mẫu Thần hiển linh, Mẫu Thần hiển linh!"
Những nam nhân vốn dĩ không tin điều này, nhìn thấy dáng vẻ điên khùng của bọn họ thì bỏ chạy và nhìn thấy sáu gói bột hỗn hợp đặt bên trong, từng người từng người bật khóc, thành kính quỳ xuống dập đầu.
Còn vì sao cho bột hỗn hợp, chẳng ai buồn nghĩ đến chuyện đó, chỉ nghĩ làm sao có thể ăn được một bữa no mà thôi.
Không lâu sau, người trong thôn biết được chuyện Mẫu Thần hiển linh, ai ai cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng khi nhìn thấy những gói bột hỗn hợp thì cuối cùng họ cũng tin rồi.
Cố Lục thẩm trở về không cam lòng nói: "Vốn là miếu Mẫu Thần của thôn chúng ta, không ngờ lại có lợi cho người ngoài."
"Không thể nói như vậy được, ta nghe nói mấy vị lão thái thái sống ở trong miếu Mẫu Thần, đem toàn bộ tiền riêng lên trấn mua nhang đèn thắp cho Mẫu Thần. Có lẽ thành ý của bọn họ cảm động đến Mẫu Thần nương nương."
"Chính xác, Miếu Mẫu Thần chính là ở bên đó, nhưng bao nhiêu năm không có ai bái tế rồi, cũng không trách Mẫu Thần nương nương không lo cho chúng ta."
"Ai nói thế, ta nghe nói, hạt giống khoai lang trắng chính là hai phu thê Cố Thừa Duệ lên núi đào. Nếu không có khoai lang trắng, các ngươi nghĩ xem thôn chúng ta bây giờ sẽ như thế nào?"
"Đúng vậy, lúc đó hạn hán nghiêm trọng biết bao nhiêu, cũng chỉ có mấy thôn chúng ta đào ra được nước, đây không phải là nhờ Mẫu Thần nương nương che chở sao?"...
Tóm lại, trải qua chuyện này, các thôn dân đều cho rằng cuộc sống tốt hiện tại là nhờ Mẫu Thần nương nương che chở, khiến giá trị tín ngưỡng của Mẫu Thần tăng lên nhanh chóng.
Bên này, sau khi Cố Thừa Duệ biết chuyện, hắn tươi cười trở về nhà và kể chuyện này với Chu Oánh.
Chu Oánh thấy thái độ của hắn không nghiêm túc, hỏi: "Sao lại không tin?"
"Trên đời làm gì có quỷ thần, có thể là Khổng Huyện lệnh sợ bọn họ tạo phản nên mới nhân lúc buổi tối, đưa cho bọn họ ít bột hỗn hợp." Cố Thừa Duệ nói xong nhìn Chu Oánh vẻ mặt nghiêm túc, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy, nàng tin à?"
Chu Oánh gật đầu, kể chuyện xảy ra tối qua cho hắn nghe, sau đó nói: "Còn nhớ lúc chúng ta còn ở trong miếu Mẫu Thần, chuyện ta nằm mơ thấy ác mộng không. Ta nghĩ đó không phải là ác mộng, chính là Mẫu Thần đang nhắc nhở ta, nhưng chúng ta không hiểu ý của người."
Cố Thừa Duệ nghe xong khó có thể tin được, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm trọng mà nghiêm túc của Chu Oánh, hắn biết nàng đang nói sự thật.
Không gian cũng xuất hiện rồi, bọn họ cũng xuyên không rồi, còn có cái gì không thể xảy ra nữa?
Chỉ là trong lòng hắn không dám chấp nhận mà thôi.
"Đừng nghĩ nữa, ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Chu Oánh nói xong kéo hắn đến nhà bếp, sau đó hai người ở lại nhà bếp ăn cơm.
Sau khi ăn cơm cho đến khi Chu Oánh rửa chén xong, Cố Thừa Duệ mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
Sau đó, hắn ôm Chu Oánh hôn mạnh mấy cái, cuối cùng cười nói: "Ha ha, không ngờ thê tử của ta lại là Mẫu Thần chuyển thế, đây là phước phần ta tu bao nhiêu kiếp, mới tu được phúc báo lớn như vậy."
"Ngốc." Chu Oánh nhéo mũi hắn cười nói.
Cố Thừa Duệ nắm tay nàng: "Không ngốc không được, cái bánh này lớn quá rồi."
Nói đến đây, hắn đột nhiên im lặng một hồi rồi nói: "Vậy tương lai có phải nàng sẽ trường sinh bất lão không, đến lúc đó ta chết rồi nàng phải làm sao?"
"Không biết, đi một bước tính một bước vậy, chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc bên nhau là được."
"Nếu thực sự có ngày trường sinh bất lão thì lúc ấy bản lĩnh của ta hẳn sẽ không nhỏ, chàng dù muốn chết sợ là cũng không chết được." Chu Oánh nói.
"Cũng đúng, thế sự vô thường, chúng ta chỉ cần sống tốt là được." Cố Thừa Duệ gật đầu đồng ý.