Chương 431: Mẫu Thần Hiển Linh (4)
Chương 431: Mẫu Thần Hiển Linh (4)
Chương 431: Mẫu Thần Hiển Linh (4)
Sau đó nói: "Đúng rồi, hoa hồng dại sắp thu hoạch xong rồi, nàng chuẩn bị cho ta một trăm năm mươi lượng bạc đi."
"Vậy hoa hồng dại kia chàng định xử lý thế nào, cất vào không gian hay là bán đi?"
"Ta đã nhờ Lưu chưởng quỹ gửi thư cho Tam hoàng tử, xem họ có cần không, nếu không cần, chúng ta sẽ giữ lại, khỏi phải vận chuyển mất công."
"Chàng tự tính là được." Chu Oánh nói xong đưa cho hắn ngân phiếu hai trăm lượng.
Sau đó hai người tách ra một đến thôn trang một tới thôn Tân An, kết quả vừa đến nơi đã bị lôi kéo hỏi chuyện Mẫu Thần hiển linh.
Hai người đương nhiên gật đầu.
Kết quả người của thôn trang và thôn Tân An đều chạy tới miếu Mẫu Thần xem náo nhiệt, đám đại binh kia cũng rất tò mò.
Nhưng có bao nhiêu người thật sự tin thì không biết được, tóm lại miếu Mẫu Thần vô cùng náo nhiệt.
Người trong thôn trang và thôn Tân An còn gom tiền mua hương nến trên trấn.
Nhất là người của thôn Tân An, khoai lang và thịt mua trước đó đã cạn kiệt từ lâu, giờ chẳng khác gì nạn dân, về cơ bản đều dựa vào rau dại cầm hơi.
Nếu cứu được lương thực thật, họ có thể chống cự thêm một khoảng thời gian nữa.
Tiệm quan tài trên trấn đột nhiên mở cửa trở lại, chuyện miếu Mẫu Thần hiển linh cũng truyền ra ngoài.
Mà đám dân tị nạn, tuy bực chuyện tin tức bị truyền ra ngoài nhưng giờ đã không còn biện pháp nào khác, đành phải rời khỏi miếu Mẫu Thần.
Đền Mẫu Thần được nhả ra, để mọi người dâng hương và thờ cúng.
Buổi trưa, sau khi Hồ đại bá mua hương về, thấy Hồ Xuân đang bận xử lý hoa hồng dại thì nói: "Xuân à, chúng ta đi thử xem, ta đã mua hương nến rồi."
"Đại bá, người tin thật sao?" Hồ Xuân kinh ngạc nhìn ông ấy.
"Ta tin, ta nhớ hồi còn bé, miếu Mẫu Thần hương khói vờn quanh, còn nghe người già trong thôn nói mỗi lần gặp đại họa ngài ấy đều sẽ hiển linh, vậy nên chúng ta nhất định phải thử xem."
"Thử xem đi, nếu cầu được lương thực thật, bất kể ra sao, cuộc sống của các ngươi cũng dễ thở hơn chút, nhất là sắp nhỏ nếu để lại di chứng gì, sau này muốn bù cũng không bù nổi đâu." Cố Thừa Duệ nhắc.
Sau đó hắn do dự nói: "Nhưng nếu đi thì thái độ của các ngươi phải thành kính, ta nghe nói các lão thái thái ở trong miếu trước đây phải thắp hương một ngày ba lượt, liên tục ba ngày mới cầu được lương thực."
Hồ Xuân chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, như hắn đã nói, người lớn không sao, nhưng không thể để sắp nhỏ bị thiệt.
Vì vậy quay sang nói với Hồ đại bá: "Thế thì để lại mấy người canh thôn, người còn lại đều đi hết, nhớ là nhà nào cũng phải đi, nhất là bọn nhỏ."
"Nếu muốn cúng, chúng ta phải tỏ ra thành tâm nhất."
"Được rồi, ta sẽ gọi người ngay." Hồ đại bá đáp lời rồi lập tức lưng đeo hương nến, xoay người chạy vội.
Sau khi triệu tập mọi người lại, Hồ Xuân nói: "Ai không muốn đi ta cũng không ép buộc, nhưng nếu đã đi thì nhất định cực kỳ thành tâm."
"Đương nhiên ai thích xem náo nhiệt càng không được đi."
"Vì đây không phải là hội chùa, mà là nơi linh thiêng cấm tiệt mấy hành động khinh rẻ, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi." Mọi người nghe thế lập tức gật đầu nói.
"Xuất phát." Hồ Xuân nói xong xong liền dẫn mọi người đi thành đoàn về hướng miếu Mẫu Thần.
Sau khi đến khu ngoài miếu Mẫu Thần, hắn ta và mọi người quỳ xuống, sau đó đi một bước lạy một lần, tổng cộng ba bước lạy chín lần, cuối cùng mới đến chỗ bàn hương thắp hương.
Một lần nữa dẫn toàn bộ người trong thôn dập đầu ba cái, cuối cùng mới thay mặt cả thôn nói lên nguyện vọng cầu lương của họ.
Những người đang xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh này đều bắt đầu xì xào, họ chưa thấy buổi lễ nào được tổ chức hoành tráng như vậy, còn long trọng hơn cả diện kiến Hoàng Thượng.
Họ tuy không nhìn thấy tín ngưỡng giá trị, nhưng có thể thấy rõ những tia sáng như ánh nắng nương theo hương khói xộc vào tượng Mẫu Thần.