Chương 452: Mẫu Thần Hiển Linh (5)
Chương 452: Mẫu Thần Hiển Linh (5)
Chương 452: Mẫu Thần Hiển Linh (5)
Sau khi Đông Châu cùng Tây Hạ nhận được tin thì cũng trực tiếp triệt binh.
Nhưng mà bản thân bọn họ đã từng tin thờ phụng Mẫu thần, chỉ có điều sau này cảm thấy các vị thần khác thích hợp hơn thì đã từ bỏ Mẫu thần, tính ra có thể nói là vứt bỏ còn sớm hơn Đại Minh.
Cho nên sau khi trở về thì bọn họ cũng bắt đầu lục tục khôi phục lại miếu Mẫu thần.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều có đồ ăn thì trong không gian ngoại trừ hạt giống thì trên cơ bản cũng trống không.
Mặc dù còn có một nửa ký ức chưa được mở ra nhưng mà hiệu thuốc trong điện Mẫu thần đã được mở ra.
Cố Thừa Duệ đâm đầu vào nghiên cứu đủ loại sách thuốc ở bên trong.
Đồng thời ớt ở trong thôn cũng đã chín cho nên Chu Oánh bắt đầu vội vàng thu ớt.
Mà bên kia, Chu Hoài Minh lặng lẽ điều tra, cuối cùng cũng cứu được huyện lệnh Khổng xử tử cái tên giả mạo kia, nhưng đáng tiếc là Liễu công tử đã bỏ chạy.
Nhưng mà Chu Hoài Minh cũng biết, chuyện này chính là do đại hoàng tử sắp xếp.
Bởi vậy hắn ta cố ý để lộ tin tức khiến Hoàng Thượng phái người tới điều tra Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.
Sau khi Hoàng Thượng nhận được tin thì cũng nổi trận lôi đình, bất kể nói thế nào thì huyện lệnh Khổng cũng là quan viên do triều đình bổ nhiệm, đây không phải người mà người khác muốn làm hại là có thể làm hại.
Bởi vậy Đại hoàng tử vừa mới bình loạn trở lại kinh thành thì đã trực tiếp bị cấm túc 3 tháng, đồng thời phạt bổng 3 năm.
Mà hoàng hậu đồng lõa cũng bị cấm túc 3 tháng theo.
Sau khi Tứ hoàng tử biết được huyện Vân Hà có người của hoàng thượng thì lập tức gọi Tô Lão Thất trở về, còn những người khác thì ẩn nấp ngay tại chỗ.
Đồng thời mấy người Chu Hoài Minh cũng đàng hoàng lại.
Hôm nay, khi Chu Oánh đang thu ớt thì Chu Hoài Minh tìm tới, kiểm tra số ớt rồi ném ra, nói: "Trong mấy quả ớt này có bọ, khẩu vị của mấy con côn trùng này cũng đủ nặng."
"Vạn vật tương sinh tương khắc, cho dù có là cái gì thì cũng sẽ có khắc tinh." Chu Oánh nói xong thì nhìn lại Chu Hoài Minh gầy đi trông thấy nói: "Đây là ngài đi đào mỏ sao, sao lại gầy đến mức này."
"Không có, nhưng cũng không dễ dàng. Đúng rồi, Cố lão đệ đâu, sao trong nhà lại khóa cửa?"
Chu Oánh nghĩ đến Cố Thừa Duệ còn đang đọc sách ở trong không gian thì sửng sốt một chút nói: "Nếu như chàng ấy không có ở nhà thì tám phần là đã lên núi hái thuốc. Nếu ngài có việc gấp thì cứ về nhà chờ trước, có lẽ là phải đợi chạng vạng tối thì chàng ấy mới quay về."
"Vậy thì quên đi, ta đến trang tử bên kia tìm Lưu thúc, ngày mai ta lại tới."
"Cũng được, nhưng mà ngày mai cứ để chúng ta đi tìm ngài."
"Được, vậy ngươi làm việc trước đi, ngày mai gặp." Chu Hoài Minh nói xong thì chào hỏi trưởng tộc rồi dẫn người đi về phía trang tử bên kia.
Trưởng tộc đang giúp nàng thu ớt, thấy vậy thì nói: "Đứa nhỏ này gặp một lần gầy một lần, thật đúng là không dễ dàng mà."
"Cho nên làm làm lão bách tính bình thường thực sự không tệ." Chu Oánh nói.
Trưởng tộc nghe xong thì cười cười hỏi: "Đúng rồi, bây giờ ngươi cũng không mở tửu lâu, thu nhiều ớt với thì là như vậy làm gì?"
"Nhìn tình huống mà quyết định, năm ngoái bởi vì có một hồi tuyết cho nên ớt được bán làm gia vị không ít. Mặc dù không kiếm được bao nhiêu bạc, nhưng mà cũng không mất gì. Năm nay có lẽ vận chuyển bằng đường sông sẽ được khôi phục rất nhanh, nếu thực sự không được thì cũng có thể bán về phía Bắc."
Trưởng tộc nghe xong thì biết trong nội lòng nàng đã tính toán cho nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Buổi tối, chờ đến khi trời tối thì Chu Oánh khóa cửa rồi trực tiếp vào không gian, không ngờ là Cố Thừa Duệ đã làm xong cơm.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Chu Oánh nói chuyện Chu Hoài Minh tới tìm cho hắn biết: "Chàng cũng vậy, dù có mê mẩn đến đâu thì cũng không thể xem suốt ngày như vậy được, cẩn thận làm hỏng mắt, sau này chàng nên tận dụng thời gian rảnh đi dạo vào ban ngày một chút."