Chương 453: Khoai Lang Chín Rồi
Chương 453: Khoai Lang Chín Rồi
Chương 453: Khoai Lang Chín Rồi
"Ta cũng hiểu, nhưng mà những cuốn sách thuốc này thật sự rất đáng quý, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều phương pháp sử dụng dược liệu tuyệt chủng, thật sự là rất khó nhớ." Cố Thừa Duệ cười nói.
Sau đó hỏi: "Đúng rồi, lần này hắn đến có nói là chuyện gì không?"
"Không có, nhưng mà xem ra thì có lẽ không phải chuyện gấp, nếu không thì hắn đã ở lại chờ chàng."
"Cũng đúng, vậy thì ngày mai đi qua một chuyến. Đúng rồi, chuyện thu hoạch ớt sao rồi?"
"Cũng sắp xong rồi, bởi vì tửu lâu không thể mở trong thời gian ngắn cho nên không có ai dám trồng thêm nữa."
"Vậy là tốt rồi, nàng đã khổ cực một ngày nên cứ để ta đi rửa bát." Cố Thừa Duệ nói xong thì bận rộn dọn dẹp bàn.
Sau đó hắn pha một bình trà hoa cúc kỷ tử cho nàng.
Lúc nhìn thấy cẩu kỷ thì Chu Oánh mới nhớ, trên núi còn có một nhóm cẩu kỷ cùng cây kim ngân cần hái.
Sau khi uống hai chén trà thì nàng thành thục thu lại các loại dược liệu trên núi rồi giao cho Cố Thừa Duệ bào chế.
Sau đó nàng xoay người đi ra ngoài nhà kho.
Sau khi xử lý xong đám người cầu nguyện, thu các loại khoai lang trên thảo nguyên xong thì nàng lại trồng chút khoai sọ và khoai tây.
Cuối cùng xử lý mấy con vịt hoang mập mạp làm thịt vịt nướng bia.
Ngày thứ hai, Chu Oánh đi thu nốt số ớt còn lại trước, đến gần trưa thì hai người mới mang theo hai con vịt nướng nóng hổi đi đến trang tử.
"Xem ra giữa trưa hôm nay đã có thể cải thiện cơm nước rồi." Chu Hoài Minh ngửi thấy mùi thơm của thịt vịt nướng thì cười nói.
"Cũng là ngươi may mắn, buổi tối mấy ngày trước ta đặt bẫy ở bờ sông mà cũng không có thu hoạch, không ngờ là đêm qua lại bắt được hai con." Cố Thừa Duệ cười trả lời.
"Vậy ngươi mới đúng là may mắn, lúc trước có một đám vịt hoang bay đến, bây giờ sợ là đã bị bắt hết." Lưu chưởng quỹ phụ họa nói.
"Các ngươi cứ trò chuyện trước, ta đi làm cơm." Chu Oánh nói xong thì cầm con vịt xoay người vào phòng bếp.
Vừa vặn hôm qua trang tử có giết bò cho nên nàng lại nấu thêm một nồi thịt bò, một phần thịt khô hầm đậu, còn lại là ba món chay.
Đồng thời Cố Thừa Duệ cũng gọi Thường Thuận, lão Ngụy cùng Tôn Hoành Lương tới, mấy người ăn chung một mâm cơm.
Sau bữa ăn, Tôn Hoành Lương nhìn về phía Chu Oánh đang ngồi ở một bên uống trà nói: "Chủ nhân, bây giờ trang tử có thêm không ít dê bò. Hơn nữa bây giờ tình huống các nơi cũng đã ổn định lại, tửu lâu của chúng ta có mở lại không?"
Chu Oánh sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói: "Mặc dù đã ổn định lại nhưng cũng không có mấy nhà dám bỏ tiền ra đi ăn cho nên ta cảm thấy tạm thời không cần thiết phải mở. Nếu như có nhiều dê bò thì các ngươi có thể giết rồi bán thịt."
"Chuyện này cũng có thể, bây giờ nhà nào cũng thiếu chất béo, nếu bán thịt thì nhất định có thể bán với giá cao. Chỉ là đáng tiếc không có thịt heo, nếu không thì đã có thể thừa cơ kiếm bộn." Lưu chưởng quỹ tán đồng gật đầu nói.
Sau đó nhìn về phía Tôn Hoành Lương nói: "Chờ đến khi công việc buôn bán ở bến tàu bình thường rồi lại mở cũng không muộn, nếu không thì kiếm chút bạc cũng không đủ trả cho các ngươi, không đáng."
"Vâng, cô phụ."
"Nếu như dự định bán thịt thì cũng có thể bán canh nội tạng dê, hoặc các loại canh nội tạng bò, vừa rẻ vừa có chất béo, hẳn là sẽ bán chạy, mấu chốt là còn tốn ít nhân công." Lúc này lão Ngụy nói.
"Vậy thì Tôn đại ca xem tình huống ở cửa lâu trong hai ngày trước, nếu như có thể bán thì bán, nếu không thể bán thì chờ một chút. Nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn trên đường, tuyệt đối đừng đi sớm về trễ."
"Hiểu rồi, vậy các ngươi trò chuyện đi, chúng ta cáo lui." Tôn Hoành Lương nói xong thì đứng dậy lên tiếng chào hỏi cùng Chu Hoài Minh cùng Cố Thừa Duệ rồi lui ra ngoài.