Chương 454: Vay Tiền
Chương 454: Vay Tiền
Chương 454: Vay Tiền
Sau đó là Thường Thuận cùng lão Ngụy cũng cáo lui, đồng thời còn thu dọn các loại bát đĩa vào phòng bếp.
Sau khi Chu Oánh tán gẫu vài câu với đoàn người thì Chu Hoài Minh nhắc đến đến chuyện trà hoa hồng hoang dã.
Cố Thừa Duệ liền đứng dậy dẫn hắn ta cùng Lưu chưởng quỹ đến thôn Tân An, Chu Oánh thấy vậy thì cũng đi ra bên ngoài dạo một vòng, thấy dáng vẻ khoai lang không tệ thì lại dặn dò Tôn Hoành Lương vài câu rồi trực tiếp trở về thôn.
Buổi tối lúc trở về thì Chu Oánh biết Cố Thừa Duệ để lại 20 cân hoa hồng dại, còn Chu Hoài Minh muốn mang hết số còn lại đến kinh thành bán.
Sáng sớm hôm sau, Chu Hoài Minh mang theo một tảng thịt bò lớn để nàng làm hết thành thịt bò khô, giữa trưa cọ một bữa cơm rồi đợi buổi chiều mang theo thịt bò khô và hoa hồng dại rời đi.
Đảo mắt đã gần hai tháng trôi qua, lứa khoai lang đầu tiên cũng đã ra đời.
Trong lúc này, thịt dê bò vẫn đang được bán không chạy, cho dù có mang lên huyện thành mang lên trấn trên thì nhiều lắm là một ngày cũng chỉ có thể bán được nửa con bò hoặc hai con dê.
Ngược lại là canh nội tạng dê cùng canh nội tạng bò được bán rất nhanh, ngày nào cũng chỉ cần bày vào giữa trưa, chưa đến 1 canh giờ là đã bán xong.
Điều đáng nói là trong khoảng thời gian này, Trương bộ đầu tương đối rảnh rỗi cũng sẽ đến tìm Cố Tử Di bên này để tìm cảm giác tồn tại khi không có việc gì làm.
Rất nhanh vợ chồng trưởng tộc liền hiểu ý tứ của Trương bộ đầu.
Nhưng mà chỉ cần hắn ta không ngủ lại không cậy mạnh thì cũng sẽ không có ai nhúng tay vào chuyện của bọn họ.
Mà cuối cùng thì cặp vợ chồng Cố Thừa Nghiệp cũng đã đóng hai gian phòng nhỏ, bán nước trà, hương nến ở dưới chân núi bởi vì đền Mẫu thần đã được trùng tu, mặc dù buôn bán không lớn nhưng vẫn rất đắt khách.
Hôm nay khi Chu Oánh cùng Cố Thừa Duệ đang cắt dây leo khoai lang trong đất thì trưởng thôn tìm tới nói: "Nha, bây giờ các ngươi bắt đầu làm rồi sao?"
"Không có nhiều nên thu hoạch sớm nghỉ sớm." Cố Thừa Duệ đứng lên nói, sau đó hỏi: "Nghe nói năm nay nhà Tiền gia gia có không ít loại khoai lang?"
"Cũng không có, khẩu phần lương thực cả năm cũng chỉ trông chờ số khoai lang này thôi." Trưởng thôn cười, sau đó nói tiếp: "Hôm nay ta tới là muốn tìm các ngươi mua chút thịt bò, công việc thu hoạch khoai lang cũng là chuyện tốn sức, dù sao đi nữa thì cũng phải bồi bổ đúng không."
"Chuyện này không có vấn đề, sáng sớm ngày mai ta sẽ để người ta kéo một nửa con bò đến bán, nếu có người muốn mua thì cứ đi thẳng đến cửa thôn là được."
"Được, cứ quyết định như vậy, các ngươi làm việc trước đi." Trưởng thôn nói xong thì quay người muốn đi.
Chu Oánh vội vàng ngăn ông ấy lại nói: "Tiền gia gia, chúng ta cũng thu khoai lang, nếu như các ngươi không cần thì nhớ giữ lại cho chúng ta."
"Không có vấn đề, đến lúc đó sẽ để lại hơn phân nửa cho các ngươi."
Chạng vạng tối dọn dẹp xong khoai lang thì Chu Oánh đi làm cơm.
Còn Cố Thừa Duệ thì đi dạo trong thôn một vòng, nói chuyện ngày mai sẽ mang thịt bò đến một lần, đồng thời cũng nói chút chuyện thu hoạch khoai lang.
Tình huống lần này khác mọi năm, lần này lại có rất nhiều người hưởng ứng muốn bán khoai lang.
Ngày hôm sau thịt vừa đến thì mọi người cũng hoàn toàn bắt đầu thu hoạch khoai lang.
Mà Chu Oánh cùng Cố Thừa Duệ thu xong khoai lang trực tiếp kéo khoai lang trong nhà đến trang tử rồi bắt đầu cùng nhau thu hoạch khoai lang trên trang tử.
Bởi vì thời gian trồng không giống nhau cho nên vụ thu hoạch này kéo dài trong một tháng.
Sau khi thu hoạch hết thì huyện lệnh Khổng thu lại phần khoai dư thừa rồi phát ra hạt giống khoai lang đến những chỗ còn thiếu.
Sau khi hoàn thành công việc, vận chuyển đường sông cũng chính thức bắt đầu, đầu tiên là đến để thu khoai lang của tất cả các thôn.