Chương 465: Vào Kinh Nhận Thưởng (11)
Chương 465: Vào Kinh Nhận Thưởng (11)
Chương 465: Vào Kinh Nhận Thưởng (11)
Tam hoàng tử nhìn thấy bóng dáng của một con cá trong nước thì nói: "Con cá này cũng quá nhỏ, có thể ăn không?"
"Ở bên trong mấy con sông nhỏ kiểu này có một loại cá sọc trắng, mặc dù chưa trưởng thành nhưng làm cá rán thì rất con."
Chu Oánh nói xong thì bẻ vụn miếng bánh bột ngô còn sót lại từ buổi trưa rồi thả vào trong chiếc giỏ.
Sau đó Chu Oánh cởi chiếc khăn lụa trên đầu xuống phủ lên nửa bên cái giỏ rồi bỏ vào trong nước.
Tam hoàng tử thấy vậy thì lắc đầu, không tiếp tục mở miệng mà ngồi lên trên một tảng đá nhìn lên núi.
Chu Oánh thấy vậy thì bày ra thần thức nhìn vào trong nước, quả nhiên bên trong cũng không có cá lớn, con cá lớn nhất ở khu vực xung quanh cũng chỉ là một con cá nheo nặng gần một cân.
Nhưng mà nàng cũng không bắt mà dùng thần thức nhặt chút tôm cá vào trong giỏ.
Còn Cố Thừa Duệ thì phát hiện bờ sông có tôm bọ ngựa cho nên đi bắt.
Chỉ chốc lát sau là Chu Oánh đã có được nửa giỏ cá con, vì đề phòng tam hoàng tử nhìn ra có gì không đúng cho nên trực tiếp ôm trở về.
Mặc dù có một ít đã chạy mất ở dưới nước nhưng mà tôm tép cũng phải nặng khoảng năm cân, thậm chí bên trong còn có chút cá chạch và lươn, cô lập tức hài lòng nở nụ cười.
Cố Thừa Duệ thấy nàng nhấc giỏ lên thì lập tức chạy đến xem: "Thu hoạch thật sự không tệ, giúp ta đựng tôm bọ ngựa đi."
"Tôm bọ ngựa, đây là đồ tốt nha, xem ra khu vực sông nước này không tệ." Mắt Chu Oánh sáng lên nói.
"Ừ, hơn nữa còn có không ít." Cố Thừa Duệ nói xong thì dẫn nàng đi về phía hạ du, quả nhiên tìm được không ít tôm bọ ngựa trong khe đá, hơn nữa còn có một ít cua nhỏ.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải đầu mùa cho nên nàng không thu.
Mà lấy số lớn tôm bọ ngựa, đồng thời cũng thừa cơ cho vào dòng sông ở trong không gian một chút.
Sau khi thu xong, hai vợ chồng liền gọi tam hoàng tử trở về nơi đóng quân.
Sau khi trở lại nơi đóng quân, hai người lấy tất cả tôm cá thu thập được cho Chu Oánh ướp thành cá và tôm khô.
Sau đó rửa sạch tôm bọ ngựa làm món cay.
Sau đó để lại cho nhóm tiểu tướng một chút rồi mang hết về chủ doanh.
Thấy tam hoàng tử không có ở đây thì bọn họ đợi một chút, chờ tam hoàng tử trở về thì 3 người mới ăn cơm.
Nhưng mà tam hoàng tử chỉ ăn cá khô, hơn nữa cũng không ăn món kia.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì gắp hai con tôm bọ ngựa trong đĩa cho hắn ta nói: "Đừng chỉ ăn cá con, tôm này mới thật sự là mỹ vị."
Vốn là tam hoàng tử cảm thấy con côn trùng trong chậu đáng sợ, nhưng lại cảm thấy không dám nói ra cho nên mới không ăn.
Thấy Cố Thừa Duệ gắp cho mình thì vốn là hắn ta muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy Chu Oánh ăn rất ngon mà nét mặt còn hưởng thụ thì hắn ta có chút chần chờ rồi cuối cùng mới gắp vào trong miệng.
Không ngờ là không những không khó ăn mà ngược lại nó còn cực kỳ ngon, tuyệt không kém hơn hải sải.
Hắn ta lập tức hiểu ra, thảo nào một nữ nhi như Chu Oánh lại ăn mất hết hình tượng.
Nhưng mà hắn ta lại không biết hạ thủ, càng ngại để thuộc hạ giúp mình cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ăn cá con.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy biểu lộ khó chịu của hắn ta thì cảm thấy buồn cười, đây cũng vì hắn ta không muốn mất mặt.
Nếu đổi lại là Chu Hoài Minh thì sợ là đã sớm bắt đầu hạ thủ cướp.
Sau đó vừa bóc vừa giải thích cho hắn ta, nơi nào có thể ăn, nơi nào không thể ăn.
Nhưng mà mùa này cũng chỉ có tôm đuôi có thể ăn, cho nên tương đối đơn giản.
Sau khi tam hoàng tử thử hai lần thì đã tìm được khiếu môn, nhanh chóng hạ thủ bắt đầu ăn, chỉ chốc lát sau một chậu tôm bọ ngựa lớn đã được dọn sạch sẽ.
Ăn đến cuối cùng tam hoàng tử vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.