Chương 464: Vào Kinh Nhận Thưởng (10)
Chương 464: Vào Kinh Nhận Thưởng (10)
Chương 464: Vào Kinh Nhận Thưởng (10)
"Lúc trước thôn chúng ta cũng có một cô nương bị hại chết, kết quả các huynh đệ lên môn lý luận, cuối cùng người một nhà đều bị bức tử."
"Bức tử?"
"Đúng vậy, thậm chí còn không thuê được đất, cũng không cho bọn họ ra ngoài tìm việc, mấu chốt là còn có du côn lưu manh thỉnh thoảng đến kiếm chuyện, cho nên..."
Tiểu tướng nghe xong thì gật đầu nói: "Vậy các ngươi có biết thân phận của những người khác không?"
"Không rõ lắm, nhưng mà Lữ quản gia rất cung kính với bọn họ."
"Đúng vậy, hình như Lữ quản gia sợ bọn họ."... ...
Tiểu tướng nghe hồi lâu cảm thấy chỉ có hai điều hữu dụng, một là thân phận Lữ quản gia, hai là Lữ quản gia sợ những tráng hán kia.
Sau đó hắn ta đi xin chỉ thị của tam hoàng tử, cuối cùng tam hoàng tử bảo bọn họ tạm thời giữ bí mật rồi thả mấy người kia.
Ngày hôm sau, một đoàn người của tam hoàng tử cũng không lên đường mà lại phái người cải trang thành nông hộ đến trong huyện cùng trên trấn để tra xét Lữ gia một chút.
Chuyện này không tra không biết, tra xong thì đúng thật sự là phải sợ hết hồn, ngoài mặt thì Lữ Gia Minh đúng là có tên đại thiện nhân, cũng đã từng phát không ít cháo vào những năm thiên tai.
Nhưng mà bọn họ cũng bí mật làm không ít chuyện ác, không nói đến Lữ gia thiếu gia bởi vì tất cả mọi người đều biết.
Mà Lữ gia lão gia cùng quản gia lại ỷ vào Lữ gia có một vị cô nãi nãi ở kinh thành cho nên những năm này đã cướp công việc buôn bán của không ít người, chặn đường làm ăn của người khác.
Sau khi tam hoàng tử biết tin thì thấy có chút đau đầu, bởi vì cô nãi nãi của Lữ gia chính là thân thúc mẫu của hoàng hậu, nói thế nào thì cũng là nhị phẩm quan phu nhân, thật đúng là không phải người mà hắn ta có thể động vào.
Sau đó trực tiếp viết một sổ con, viết hết tội ác của Lữ gia rồi phái người mang đến huyện nha xử lý Lữ gia.
Đồng thời chia nhà trong thôn theo đầu người cho mỗi gia đình.
Sau đó mới tiếp tục lên đường hướng về kinh thành.
Năm ngày sau, Hoàng Thượng nhận được tấu chương của hắn ta.
Nhất là sau khi biết hoàng hậu phái người muốn ám sát tam hoàng tử thì sắc mặt hết sức khó coi.
Bây giờ có thể nói phía bắc cùng phía đông đều dựa vào tam hoàng tử trấn thủ, lúc này bà ấy làm loạn là có ý gì, muốn đánh vỡ sự cân bằng mà ông ấy cố gắng gầy dựng sao.
Sau đó trực tiếp nói chuyện này cho hoàng hậu biết, còn về việc xử lý Lữ thị như thế nào thì cũng để cho bà ấy quyết định, để bà ấy xem rồi xử lý.
Sau khi hoàng hậu biết thì thầm mắng một tiếng, Lữ gia quá càn rỡ.
Cũng biết lần này chọc giận Hoàng Thượng, không thể làm gì khác hơn là tước bỏ cáo mệnh của Lữ thị, đồng thời hạ chỉ cấm túc một tháng.
Sau mười ngày, một đoàn người tam hoàng tử cũng đi đến hẻm núi lớn chỗ, nhìn hai vách đá bất ngờ ở hai bên.
Lúc tam hoàng tử sắp đến thung lũng thì cho người ta ngừng lại cắm trại ở bên cạnh một dòng sông nhỏ.
Sau đó hắn ta phái người đi thăm dò xem có mai phục hay không, hắn ta cũng không tin bọn họ chỉ ra tay một lần.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa thì Chu Oánh tìm Cố Thừa Duệ nói: "Chúng ta đến bờ sông xem có cá không, nếu như có thì cũng có thể có thêm đồ ăn."
Cố Thừa Duệ nghe xong thì biết là nàng nhịn sắp phát điên, đây là đang muốn ra ngoài chơi, nói thật đoạn đường này rất vội vã cho nên, hắn cũng có chút mệt mỏi, liền gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta đến chỗ đầu bếp mượn một cái giỏ."
Sau khi nói xong thì hai người liền đi ra cửa.
Lúc mang cái giỏ trở về thì vừa vặn đụng phải tam hoàng tử, sau khi biết mục đích của hai người thì hắn cũng đi theo ra bờ sông.
Con sông rộng mà không sâu, nước cũng chỉ đến vị trí eo của Chu Oánh cho nên cũng có thể nhìn thấy một chút cá ở bên trong.