Chương 463: Vào Kinh Nhận Thưởng (9)
Chương 463: Vào Kinh Nhận Thưởng (9)
Chương 463: Vào Kinh Nhận Thưởng (9)
Sau đó liền nhìn thấy dáng vẻ hít thở không thông của người hành thích, hắn ta gắt gao ôm lồng ngực của mình, chỉ một lát sau liền nằm xuống.
"Đây là vật gì, tại sao độc tính lại lớn như thế?"
Lúc này một vị tiểu binh hiếu kỳ đến gần hai bước, sau khi nhìn thấy người kia bị độc chết thì hoảng sợ nói.
"Không muốn chết thì tránh xa một chút." Cố Thừa Duệ nói.
Sau đó nói tiếp: "Lập tức đào chôn hắn ta đi."
Mấy tiểu binh ở gần đó nghe thấy thì đều thấy tóc gáy dựng ngược, nhanh chóng cầm xẻng lên chôn người kia.
Lúc này tam hoàng tử hỏi: "Cố đại phu, ngươi biết đó là độc gì không?"
"Căn cứ vào triệu chứng của hắn thì ta phán đoán hắn đã trúng một loại độc chiết xuất từ nhựa của một loại cây nhiệt đới tên là cây sui làm thành thuốc bột. Hiệu quả của nó chính là làm tê liệt trái tim, ngưng kết huyết dịch, phong bế mạch máu, cuối cùng khiến người ngạt thở mà chết, độc tính này còn mạnh hơn cả độc tính của độc xà tại vị trí bảy thước. Chỉ cần dính thì con người sẽ chết trong tức khắc."
Cố Thừa Duệ vừa dứt lời thì ông cụ kia cũng co quắp mấy cái, đạp chân.
Dáng người khi chết của hai người bọn họ tương tự nhau, chỉ có điều một người nhanh một người chậm.
Sau đó nói: "Xem ra trong bọn họ độc đều đến từ cây sui, chỉ có điều hình thái không giống nhau."
Tam hoàng tử nghe xong thì như có điều suy nghĩ hỏi: "Ngươi nói đây là cây nhiệt đới, vậy nhiệt đới mà ngươi nói là chỉ phương nào?"
"Nhiệt đới chính là nơi một năm bốn mùa rất nóng bức, tỉ như phương nam Đại Minh, thậm chí là hướng nam, chính là những chỗ vô cùng nóng."
"Phương nam?" Tam hoàng tử nghe xong thì nét mặt ngưng trọng, sau đó nhìn về phía tiểu tướng nói: "Tiếp tục thẩm vấn, nếu như vẫn không mở miệng thì cứ để cho bọn họ nếm thử loại độc phương xa này đi."
Sau khi nói xong thì mang theo vợ chồng Cố Thừa Duệ trở về trong trướng bồng.
Một đám thôn dân nghe xong thì đầu tiên là cả kinh, nhưng sau khi thấy người kia đã chết thì ai cũng lập tức khóc lóc nói về những thứ mà bọn họ đã trải qua trong khoảng thời gian này mà không cần người đến hỏi.
Vào khoảng ba ngày trước, trong thôn có tám người đàn ông đeo đao đi đến, sau khi vào thôn thì trực tiếp giết hết trai tráng trong thôn.
Sau đó lợi dụng trẻ con của tất cả các nhà khống chế bọn họ, nếu như ai không nghe lời thì trực tiếp giết hết một nhà bọn họ.
Lúc này phụ nhân mua thức ăn từ chối Cố Thừa Duệ lúc trước lập tức quỳ xuống nói: "Van cầu quan gia tha cho con của ta, dù sao thì nó cũng là đứa con duy nhất của hai nhà chúng ta."
"Vị đại tẩu này, không phải tam hoàng tử mới vừa nói sao, nếu không phối hợp thì mới giết, nếu như phối hợp thì sao chúng ta lại giết các ngươi được." Tiểu tướng tiến lên đỡ nàng ta dậy nói.
"Thật sao?"
"Tất nhiên, tam hoàng tử nói chuyện luôn nhất ngôn cửu đỉnh."
"Các ngươi cũng biết tình huống trong thôn rồi, nếu các ngươi còn muốn biết gì nữa thì cứ hỏi là được." Phụ nhân nghe xong thì lập tức lau nước mắt nói.
Tiểu tướng nhìn thấy vậy thì nghĩ thầm người này đúng là thu phóng nước mắt tự nhiên mà, sau đó trực tiếp hỏi: "Các ngươi biết bọn họ có thân phận gì không? Hoặc là bọn họ có để lộ ra điều gì không?"
"Ta biết thân phận của hắn, hắn là quản gia của Lữ gia trong huyện thành, đất ở trong thôn chúng ta cũng là của Lữ gia."
"Đúng vậy, ngoài mặt Lữ Gia Minh là đại thiện nhân, nhưng thực ra tất cả mấy người bọn họ đều không phải người tốt lành."
"Nhi tử nhà hắn vừa ý cô nương nào thì sẽ bức hôn. Sau khi cưới trở về mà thấy hết mới mẻ thì sẽ mặc kệ, người tốt số sinh con được thì sẽ được giữ mạng, người đen đủi thì sẽ bị giết chết hoặc trở thành hạ nhân."