Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 462: Vào Kinh Nhận Thưởng (8)

Chương 462: Vào Kinh Nhận Thưởng (8) Chương 462: Vào Kinh Nhận Thưởng (8) Chương 462: Vào Kinh Nhận Thưởng (8)
"Xảy ra chuyện lớn như vậy thì làm sao có thể ngủ được, ta đã nghĩ xem mình có thể giúp được gì không, nhưng không ngờ lại thực sự tìm ra được cơ hội." Cố Thừa Duệ nói.

Lúc này bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân nhốn nháo, thậm chí còn có tiếng kêu khóc của phụ nhân cùng trẻ con.

"Vậy thì lại bồi ta tra xử án đi." Tam hoàng tử nói xong thì ra lều trại.

Vợ chồng nghe xong thì cũng biết các thôn dân đã bị bắt tới cho nên lập tức đi theo ra ngoài.

Tam hoàng tử trực tiếp hỏi tiểu tướng thủ lĩnh: "Đã đưa hết người đến rồi sao?"

"Vâng, đã đưa hết người trong thôn đến." Tiểu tướng gật đầu nói.

Tam hoàng tử gật đầu một cái sau đó ngồi xuống lên trên chiếc xe ngựa đậu ở một bên.

Tiểu tướng thấy vậy thì tiến lên nhìn lướt qua chúng nhân nói: "Vị này chính là tam hoàng tử, chỉ cần các ngươi nói thật thì nhất định sẽ thả các ngươi, nếu không thì đừng trách chúng ta, sẽ trả lại những gì mà các người đáng được nhận."

Lúc này Chu Oánh bày ra thần thức 'nhìn' về phía đám người.

Đa số mọi người đều giữ nét mặt khủng hoảng, trong mắt đều tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có hai người, mặc dù nhìn có vẻ sợ, nhưng mà trong mắt ngoại trừ vẻ lạnh nhạt thì cũng chỉ có sát ý, hoàn toàn không có chút khủng hoảng nào.

Rất nhanh liền có người ôm một thùng nước tới, tiểu tướng chỉ vào nói: "Nhìn nước này có vẻ trong, nhưng nó đã bị các ngươi hạ kịch độc, đúng là đáng tiếc."

"Chúng ta không..." Một lão già ngẩng đầu lên tức giận hô lớn.

Chu Oánh nhìn thấy ông ta thì lập tức nhớ ra đây chính là người núp ở trong đống phế tích nhìn đầu bếp lấy nước.

Chọc Cố Thừa Duệ một cái, Cố Thừa Duệ lập tức nhớ đến ông cụ mà lần trước nàng nhắc đến, sau đó hắn tiến lên trực tiếp múc ra một chén nước nói: "Rất tốt, vậy uống hết chén nước này đi, như vậy thì ta sẽ tin ngươi."

Người này lạnh lùng nói: "Ngươi đứa bé sao lại không biết lễ nghĩa như thế, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu ta uống nước lạnh vào thì không phải sẽ bị tiêu chảy sao?"

"Làm sao ngươi biết đây là nước lạnh, đây là nước sôi để nguội, mà lạnh một chút thì cũng sẽ không bị tiêu chảy, yên tâm đi." Cố Thừa Duệ nói xong thì trực tiếp đưa nước đến bên miệng của ông ta.

Người này thấy vậy lập tức lui về sau một bước, tiểu tướng thấy vậy thì lập tức biết là ông già này sợ cho nên tiến lên tiếp nhận bát trong tay Cố Thừa Duệ, sau đó liếc nhìn người đang đứng ở hai bên ông ta.

Tiểu binh hiểu ý rồi gắt gao đè ông ta xuống, tiểu tướng thấy vậy thì tiến lên nắm lấy cằm của ông ta rồi trực tiếp rót nước vào.

Mặc dù ông cụ liều mạng giãy giụa nhưng vẫn là bị rót mấy miệng.

Một người khác mai phục trong đám người thấy vậy thì lập tức trở tay tránh thoát quan binh ở bên cạnh rồi nhanh chóng lao ra khỏi đám người.

Tiếp lấy chỉ thấy hắn ta lấy ra một cây ngân châm ở trên đầu rồi nhanh chóng phi về về phía tam hoàng tử.

Tam hoàng tử sững sờ, sau đó là nghiêng người tránh khỏi, đồng thời đá một cước về phía ngực đối phương.

Mặc dù hắn ta kịp thời tránh được nhưng cũng phải lảo đảo lui về sau mấy bước thì mới đứng vững được.

Quan binh bên cạnh thấy vậy thì lập tức bảo vệ tam hoàng tử ở sau lưng, sau đó giơ đao vọt tới.

Người hành thích thấy vậy thì cũng biết mình đã không cơ hội cho nên trực tiếp lấy ra một túi đồ ở trong ngực muốn ném về đám người, Chu Oánh thấy vậy thì lập tức hô to một tiếng nói: "Lui ra phía sau."

Sau đó liền dùng ná cao su bắn về phía tay đang cầm gói thuốc của người đó.

Người hành thích bị nàng đập trúng, mặc dù vẫn tung ra ngoài được nhưng mà cũng không ném ra xa mà chỉ rắc được ở vị trí xung quanh hắn ta.

Đồng thời bọn quan binh cũng lui về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment