Chương 461: Vào Kinh Nhận Thưởng (7)
Chương 461: Vào Kinh Nhận Thưởng (7)
Chương 461: Vào Kinh Nhận Thưởng (7)
Đồng thời Chu Oánh cũng dùng thần thức giám sát tất cả mọi chuyện trong thôn.
Quả nhiên, giờ Tý vừa qua khỏi thì đột nhiên có mấy bóng người lặng lẽ đột nhập vào nơi đóng quân, khi nhìn thấy thi thể xiêu xiêu vẹo vẹo nằm dưới đất thì mấy người cũng không nghiêm túc kiểm tra mà trực tiếp đá qua một bên rồi đi về phía doanh trướng.
Sau khi tiến vào thấy bên trong không có chút động tĩnh nào thì một người trong đó nói: "Xem ra chúng ta đã thành công."
"Nhất định phải nhìn thấy thi thể, nếu không chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm thì chúng ta đều sẽ chết." Thủ lĩnh lắc đầu, sau đó tìm đến doanh trướng.
Bọn họ vừa mới vung rèm lên thì đột nhiên bên ngoài có hơn 10 người xông đến chặn lối ra của bọn họ.
"Không tốt rồi." Thủ lĩnh kinh hô một tiếng, dứt khoát xông vào dự định phá lều vải rời đi.
Không nghĩ tới vừa vọt vào thì bó đuốc đột nhiên sáng lên, bọn họ lại bị bao vây lần nữa.
Mà tam hoàng tử cũng từ trên giường đi xuống nói: "Đầu hàng hay chết?"
Mấy người liếc nhau một cái rồi nâng đao lên cao bổ về phía hắn ta, tất nhiên là không cần nói cũng biết đáp án.
Tam hoàng tử thấy vậy thì vẫy tay để cho người vọt tới, mà chính hắn ta thì trốn qua một bên.
Trong trướng lập tức hỗn loạn tưng bừng, mấy người thấy mình bị sắp bị gói thành sủi cảo thì lập tức vừa đánh vừa lùi sang một bên lều vải, ít nhất thì cũng phải có một người sống sót quay về thôn báo tin.
Nhưng mà nhân số của hai phe chênh lệch quá nhiều, cho dù võ công của đối phương cao hơn các binh lính tinh nhuệ một chút thì cũng bị bó tay bó chân kéo không ra tư thế, thậm chí còn có mấy người bị giết.
Chờ đến khi lùi về một góc của lều vải thì cũng chỉ còn lại vẻn vẹn hai người.
Người đang lùi nhanh nhìn thấy vậy thì lập tức dùng một đao chém mở một lỗ hổng trên lều vải rồi chui vào.
Nhưng mà vừa mới chui vào được một nửa thì liền bị người ta đạp một cước bay vào.
Đồng thời một đồng bọn khác còn lại của hắn ta cũng đã bị đâm thành một huyết nhân, đập trúng người hắn ta.
Các binh lính tinh nhuệ thấy vậy thì xông lên, kéo đồng bọn của hắn ta ra sau rồi đè mạnh hắn ta xuống đất.
Sau đó là một hồi điều tra, cuối cùng ngoại trừ lấy ra được một túi độc nhỏ ở trong miệng hắn ta thì không thu hoạch thêm được gì nữa.
Sau đó thì trực tiếp bắt giữ hắn ta đến trước mặt tam hoàng tử.
Đồng thời Cố Thừa Duệ cùng Chu Oánh cũng đi vào từ bên ngoài lều vải.
Tam hoàng tử nhìn thấy bọn họ thì ánh mắt lấp lóe, khóe môi có chút cong lên.
Mà một vị tiểu tướng bên cạnh thì nhìn về phía người sống sót cuối cùng nói: "Bây giờ người của các ngươi đã chết sạch. Chỉ cần ngươi nói cho bản tướng biết ngươi là người của ai thì người lập tức có thể mai danh ẩn tích rồi sống tiếp."
"Chỉ cầu cho một cái toàn thây." Người kia ngẩng đầu lên rồi bật cười một tiếng nói.
"Toàn thây, đương nhiên là có thể, nhưng mà nếu như mấy người các ngươi đã dám hành thích tam hoàng tử, vậy thì hẳn là đã chuẩn bị cho một cái chết không yên lành. Cho nên vào lúc chúng ta rời đi thì sẽ mang theo cả thi thể của ngươi, sau đó treo ở trên cửa thành của huyện kế tiếp. Đợi đến khi bị diều hâu, quạ đen các loại cầm thú chia ăn sạch sẽ thì mới thôi." Tiểu tướng cười gật đầu nói.
"Ngươi..." Người kia nghe xong thì khó có thể tin nhìn về phía người này, sau đó quay đầu nhìn về phía tam hoàng tử.
Ngay cả một ánh mắt mà tam hoàng tử cũng không cho mà hắn ta chỉ phất phất tay nói: "Mang đi, đưa hắn ta đến giếng nước trong thôn."
"Vâng." Tiểu tướng lên tiếng sau đó gọi các binh lính tinh nhuệ kéo hắn ta và thi thể của đồng bọn hắn ta ra ngoài.
Lúc này tam hoàng tử mới nhìn về phía hai vợ chồng nói: "Các ngươi cũng không ngủ sao?"