Chương 460: Vào Kinh Nhận Thưởng (6)
Chương 460: Vào Kinh Nhận Thưởng (6)
Chương 460: Vào Kinh Nhận Thưởng (6)
Sau khi Chu Oánh thu xếp ổn thỏa sau thì thấy xung quanh có núi, liền muốn xem có thể tìm được thú hoang không.
Nếu như ngày nào cũng ăn bánh canh, bánh bao đen thì nàng thật sự không chống nổi.
Lúc lấy 'thần thức' ra quan sát trong thôn lập tức phát hiện trong thôn không thích hợp.
Một là có quá ít người, chỉ có mười mấy hộ gia đình, nhưng đây lại không phải chỗ khiến nàng nghi ngờ.
Chỗ thực sự khiến nàng nghi ngờ là nhà của những người này rất nát, chứng minh rằng bọn họ cũng không giàu có.
Nhưng mà trong nhà lại có gạo cùng gạo đen, hơn nữa nhìn dáng dấp người nào cũng rất vạm vỡ.
Nhất là những người lao động, bọn họ không chỉ khỏe mạnh mà mấu chốt là bước chân lớn nhỏ trên đường của bọn họ đều nhất quán, điều này hoàn toàn không giống những nông hộ bình thường.
Sau đó nàng nghiêm túc quan sát trong thôn qua một lần, rất nhanh liền phát hiện ra một ông lão đang trốn ở trong một căn nhà được coi là bãi phế tích nhìn chằm chằm vào đầu bếp đang múc nước kia.
Biểu tình kia, trong sự kích động còn có mấy phần khẩn trương và mấy phần nghiêm túc, vừa nhìn là biết ông ta không phải loại người tốt đẹp gì.
Sau đó nàng thử tìm kiếm trong giếng, nhìn nước rất trong, đúng là không phát hiện ra điều gì bất thường.
Nàng không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn về phía vị đầu bếp kia, không nghĩ tới mi tâm của bọn họ tối đen.
Chẳng lẽ...
Sau đó nàng tìm Cố Thừa Duệ nói cho hắn biết chuyện này: "Ta hoài nghi nước kia có vấn đề, nếu không nhầm thì đã bị bỏ thuốc, phải làm sao bây giờ?"
"Nàng đừng manh động, để ta nghĩ biện pháp." Cố Thừa Duệ nói xong thì quay người tìm tam hoàng tử nói muốn vào thôn mua chút rau cải để được hắn ta cho phép rời đi.
Sau đó mang theo 10 tiểu binh đi về phía thôn.
Vừa vào thôn thì hắn đã nhanh chóng biết được tại sao ngay cả khi Chu Oánh đã dùng năng lực mà vẫn không thể phát hiện được ra vấn đề.
Thật sự là những người này quá không bình thường, thử hỏi người ở trong những năm đại nạn xem, ai lại có dáng dấp vạm vỡ như thế, mấu chốt là sát khí trên người của bọn họ cũng khiến hắn sinh ra lòng kiêng kỵ.
Rất có thể là những người lao động này là sát thủ cải trang.
Sau đó hắn trực tiếp tìm một vị phụ nhân nói: "Tẩu tử, không biết trong nhà có dư thừa đồ ăn không, chúng ta muốn xin chút đồ ăn?"
"Không có, không có, các ngươi, đi, đi nhanh lên đi." Phụ nhân liếc mắt nhìn hắn rồi cuống cuồng chạy ra.
Đồng thời người trên đường phố thấy vậy thì lập tức quay người trở về nhà, chỉ còn lại mấy người đàn ông đang làm việc trong thôn, hoặc đốn củi, hoặc sửa nóc nhà.
Người đốn củi thì đúng là giống, nhưng mà người sửa mái nhà lại có chút qua loa lấy lệ, căn bản cũng không giống người biết làm chuyện này.
Sau khi có chứng cứ, Cố Thừa Duệ xoay người nói: "Phải rồi, người ta không chào đón chúng ta, vậy thì chúng ta lại phải kiên trì thêm mấy ngày."
Sau khi nói xong thì mang theo một đội các tiểu binh trở về quân doanh, nói điều dị thường ở trong thôn đó cho tam hoàng tử biết: "Thảo dân sợ bọn họ là thổ phỉ từ trên núi xuống, cho nên chúng ta phải cẩn thận. Hơn nữa vì để phòng vạn nhất, chỉ sợ là chúng ta cũng không thể ăn nước giếng của bọn họ, ta phải đi kiểm nghiệm đã."
Tam hoàng tử nghe xong thì quay đầu nhìn về phía thôn kia, sau đó lại nhìn về phía đội xe trở hạt giống khoai lang ở phía sau, cuối cùng vẫn gật đầu một cái rồi nói: "Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, vậy ngươi đi đi."
"Vâng." Cố Thừa Duệ lên tiếng rồi xoay người đến nhà bếp, lúc nhìn thấy bọn họ đang đổ nước vào trong nồi thì lập tức ngăn cản bọn họ, nói: "Dừng lại, dừng lại."
"Vâng, Cố đại phu, ngài tới có việc sao?" Lúc này quản sự béo của nhà bếp nói.
"Xem như thế đi, trong thôn quá vắng lặng cho nên để an toàn, ta tới điều tra xem nước này có ổn không."
Chưng 412: Vào kinh nhận thưởng
"Nhìn nước này trong như thế, sẽ không chuyện gì chứ?"
"Trong không nghĩa là không sao, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn."
Quản sự béo thấy hắn kiên trì thì cũng không phản đối nữa mà là thúc giục nói: "Vậy ngài nhanh một chút, mấy ngàn huynh đệ còn đang chờ ăn cơm đấy."
"Nhanh thôi." Cố Thừa Duệ lên tiếng, sau đó để bọn họ cúi đầu ngửi một chút, quả nhiên là cũng không ngửi thấy mùi gì.
Còn về thử độc thì thôi đi, lỡ như bên trong có kịch độc thì hắn không chết thì cũng sẽ bị lột da.
Lúc này đúng lúc có một con thằn lằn đi qua, Cố Thừa Duệ tiến lên trực tiếp bắt lấy nó rồi thả vào bên trong một chén nước.
Quản sự béo thấy vậy thì muốn ngăn cản, nhưng mà sau khi duỗi tay thì vẫn ngậm miệng.
Lúc này liền thấy con thằn lằn lăn lộn trong nước mấy vòng rồi liền chết thẳng cẳng không còn động tĩnh.
Phải biết sinh mệnh của những con thú hoang là cực mạnh, huống chi nước ở trong bát cũng không đầy.
Nếu như nước không vấn đề, hoặc có lẽ là trong nước không có kịch độc thì nó sẽ không chết như thế.
"Cái này, cái này..." Quản sự béo thấy vậy thì choáng váng, đồng thời còn toát ra mồ hôi lạnh, đây là người nào mà lại dám lấy mạng của bọn họ.
Cũng đúng lúc tam hoàng tử đi theo vào, lúc thấy cảnh này lập tức bắt đầu lo lắng, đồng thời cũng đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra.
Loại kịch độc này rất quý, không phải người bình thường có thể tiếp xúc đến.
Sau đó nói: "Án binh bất động, trước tiên dùng số nước lúc trước nấu cơm, cũng tạm thời đừng dùng số thùng này."
Sau khi nói xong thì quay người đi ra ngoài.
"Vâng." Quản sự béo lập tức lên tiếng, sau đó gọi đám người đi dọn nước.
Đồng thời Cố Thừa Duệ cũng bưng bát đi ra, sau đó nghiên cứu trên đường trở về, nhưng mà trong thời gian ngắn thì thực sự không phán đoán ra được đây là độc gì.
Bên này tam hoàng tử gọi mấy tiểu tướng tới, sau đó bảo bọn họ chọn chút tinh binh, bố trí bẫy để bắt rùa trong hũ.
Đương nhiên nếu có thể bắt được người sống, tìm được chứng cứ người giật dây, vậy thì là tốt nhất.
Nếu thực sự không được thì bọn họ cũng chỉ có thể gặp Diêm Vương.
Bên này Chu Oánh bị chuyện này dọa cho nên cũng không dám đi ra ngoài nữa, sau đó hồi doanh rồi lấy nước ở trong không gian ra rửa mặt.
Sau đó thấy Cố Thừa Duệ bưng cái bát đi vào thì tò mò hỏi: "Đây là..."
"Chính là nước giếng kia, còn có một con thằn lằn bị độc chết, đáng tiếc trước mắt còn không biết là độc gì."
"Biết không thể uống là được rồi, cũng không biết những người kia là ai?"
"Khó mà nói, trên người tam hoàng tử đã có quân công hơn nữa công lao mở rộng khoai lang cũng không nhỏ, có thể là đã uy hiếp đến lợi ích của một số người."
"Cũng đúng, xem ra kế tiếp chúng ta phải cẩn thận."
"Ừ, buổi tối chúng ta cũng không thể ngủ trước khi mọi chuyện kết thúc."
Sau đó để Chu Oánh trông coi, Cố Thừa Duệ thì tiến vào không gian xét nghiệm độc ở trong thuốc.
Nhưng mà cũng chỉ có thể xác định đây là độc lấy từ một loài thực vật, còn nó là loại độc gì thì vẫn phải đợi để kiểm chứng kỹ.
Sau bữa cơm chiều, tam hoàng tử đi đến nói: "Buổi tối hôm nay các ngươi đến nhà bếp bên kia trốn tránh, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng đi ra."
"Được, vậy ngài tự mình coi chừng." Cố Thừa Duệ gật đầu nói, sau đó lấy ra một bao tán độc đưa cho hắn ta: "Đây là đoạn trường tản, có thể bôi lên đao."
Tam hoàng tử nghe xong thì lắc đầu, hắn ta còn khinh thường làm chuyện hèn hạ như vậy.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cũng không miễn cưỡng mà đi thẳng đến chiếc giường duy nhất trong lều để lên rồi quay người đi ra ngoài cùng Chu Oánh.
Nhưng mà chờ trời tối đến khi mọi người yên thì hai người lại lẻn đi về phía sau doanh trướng chờ đợi những người kia xuất hiện.