Chương 467: Vào Kinh Nhận Thưởng (13)
Chương 467: Vào Kinh Nhận Thưởng (13)
Chương 467: Vào Kinh Nhận Thưởng (13)
Lập tức sợ hết hồn, mặc dù nàng không biết cụ thể là rắn gì nhưng mà rắn đầu tam giác chắn chắn là rắn độc.
Lại nghe thấy âm thanh tiếng sáo quái dị kia, nàng lập tức giật cả mình, vội vàng gọi Cố Thừa Duệ dậy, nói chuyện này cho hắn biết.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì lập tức ngồi dậy, vừa hay nhìn thấy một con rắn chui vào nhào về phía bọn họ.
Hắn lập tức ném chén nước ở bên cạnh tới.
Nhưng mà động tác của rắn càng nhanh hơn, trực tiếp tránh thoát rồi tiếp tục công kích về phía bọn họ.
Trong đầu Chu Oánh thì nhanh chóng suy nghĩ xem rắn sợ cái gì, cuối cùng nghĩ tới rượu, là rượu có độ cồn cao.
Sau đó nàng lập tức lấy ra một vò rượu mạnh ném tới.
Mặc dù con rắn đã tránh được nhưng mà bị rượu nặng hun đến cho nên nhất thời không dám đến gần.
"Đao." Cố Thừa Duệ đưa tay nói.
Chu Oánh sửng sốt một chút, sau đó lập tức lấy ra một con dao quân dụng lúc trước thu thập được cho hắn.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì xuống giường, trực tiếp chặn ngang đi về phía con rắn.
Con rắn thấy vậy thì xoay người một cái tránh thoát rồi dùng sức ở phần đuôi giống một đường thẳng cắn về phía cánh tay Cố Thừa Duệ.
Cố Thừa Duệ trực tiếp trở tay quất, tiếp đó là hất lên, con rắn lập tức bị cắt thành hai phần rơi xuống đất, kịch liệt quăn xoắn.
Đồng thời đầu rắn còn nhìn chằm chằm hắn muốn cắn hắn, nhưng đáng tiếc là không còn đuôi cho nên lực công kích đã giảm mạnh, nhanh chóng bị Cố Thừa Duệ chém chết bằng hai đao, đồng thời nhanh chóng lấy túi độc và mật rắn.
Bên kia, tam hoàng tử vừa nằm xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập đồ ở sát vách thì lập tức ngồi dậy, vừa hay nhìn thấy con rắn đang bò vào.
Chỉ là ngơ ngác một chút sau đó rất nhanh biết nó là thứ gì.
Sau đó hắn ta trực tiếp rút cây kiếm treo ở trên đầu giường ra, nhưng đợi đến khi hắn ta rút kiếm ra thì đã không thấy con rắn đâu.
Lập tức nhắm mắt lại nghiêm túc nghe nhất cử nhất động bên trong nhà.
Rất nhanh liền nghe thấy tiếng ma sát yếu ớt, hắn ta liền biết con rắn đã bò xuống dưới gầm bàn.
Hắn ta lập tức nhìn về phía góc tường, quả nhiên đầu rắn đã lộ ra.
Sau đó hít sâu một hơi, chờ đến khi nó lộ một phần ra rồi bò lên giường thì hắn ta nhanh chóng vung kiếm xuống.
Mặc dù lều vải đã bị quẹt ra một lỗ hổng nhưng mà rắn cũng bị giết chết.
Nhưng mà đầu rắn đã rơi xuống giường.
Tam hoàng tử dùng kiếm gảy xuống, nhưng mà máu rắn có mùi tanh thật sự không dễ chịu cho nên hắn ta không thể làm gì khác hơn là xuống giường.
Vừa vặn lúc này Cố Thừa Duệ mang theo con dao quân dụng đi tới nói: "Tam hoàng tử, ngài không sao chứ?"
"Còn may mà có âm thanh đập đồ đánh thức ta, có phải bên kia của các ngươi cũng có rắn không."
"Ừ, đúng lúc buổi tối ăn cay, cuống họng không thoải mái muốn uống chén nước, không ngờ là thấy một con rắn độc bò vào."
"Rắn độc." Tam hoàng tử lập tức ý thức được không đúng.
Không nói bây giờ rắn có ngủ đông hay không, mà rắn độc cũng rất ít xuất hiện ở phương Bắc.
Sao có thể chạy đến nơi đóng quân, huống chi khu vực bên ngoài nơi đóng quân cũng đã được rắc thuốc.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy sắc mặt của hắn ta thì như ý thức được điều gì đó, sau đó nhắc nhở: "Lúc trước ngài có nghe thấy tiếng của kẻ địch ở bên ngoài không?"
Tam hoàng tử nghe thấy hắn nhắc nhở như vậy thì mới nhớ ra là lúc trước đã nghe thấy, nhưng mà tiếng động kia vô cùng trầm thấp, nếu không có tiết tấu thì đúng là không thể biết đó là tiếng sáo.
Sau đó nói: "Đêm nay cẩn thận một chút, ta ra ngoài sắp xếp."
Tam hoàng tử nói xong thì mặc quần áo tử tế rồi quay người đi ra ngoài.
"Ngài cũng phải cẩn thận." Cố Thừa Duệ nói xong thì trở về phòng lấy một viên long não ở chỗ Chu Oánh đưa cho tam hoàng tử nói: "Mùi của nó có thể tránh rắn."