Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 468: Vào Kinh Nhận Thưởng (14)

Chương 468: Vào Kinh Nhận Thưởng (14) Chương 468: Vào Kinh Nhận Thưởng (14) Chương 468: Vào Kinh Nhận Thưởng (14)
Tam hoàng tử gật đầu một cái rồi nhận lấy, sau đó đặt vào trong ủng, trong túi quần xong mới đi ra ngoài.

Mà Cố Thừa Duệ thì lấy độc rắn và mật rắn ra ngoài rồi mới trở về chủ trướng.

Bên này Chu Oánh thì dùng thần thức nghiêm túc kiểm tra nơi đóng quân một phen, sau khi xác định không còn rắn thì mới chú ý đến tên địch thổi sáo.

Nếu như nàng đoán không lầm mà nói thì hai con rắn kia đã bị người này khống chế.

Rất nhanh phát hiện một người mặc áo đen đang chạy trốn vào trong rừng sâu ở phía bên trái vách núi.

Ánh mắt Chu Oánh lạnh lẽo, trực tiếp dùng thần thức công kích hắn ta, biến hắn ta thành kẻ ngu rồi thấy hắn ta chạy loạn một hồi, trực tiếp ngã xuống vách đá chết.

Sau khi Cố Thừa Duệ trở về nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng thì lập tức tiến lên hỏi: "Sẽ không lại xảy ra chuyện gì chứ?"

Chu Oánh lắc đầu nói chuyện đuổi theo người kia cho hắn biết: "Vốn còn muốn để lại một mạng cho hắn, ai biết mệnh số của hắn không tốt."

"Nói không chừng là phản phệ đấy, nếu như tam hoàng tử là thiên tuyển chi nhân thì người đối phó với hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt."

"Đúng là chàng càng ngày càng mê tín."

"Có một đại thần sống sờ sờ ở bên cạnh, muốn không tin cũng không được."

"Vậy chàng nên cúng bái thật tốt."

"Chắc chắn rồi."

Sau đó hai người lại đợi tam hoàng tử một hồi, sau khi xác định bên trong nơi đóng quân đã ổn thì hai người mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong thì đám người xuất phát, mãi đến khi đoàn người thuận lợi đi qua hẻm núi thì binh sĩ hai bên mới xuống núi cùng bọn họ hội họp.

Kế tiếp, hai vợ chồng phát hiện càng đến gần kinh thành thì tam hoàng tử càng cẩn thận, may là không còn biến cố gì nữa.

Ngay khi sắp đến kinh thành, tam hoàng tử phái người đưa tin cho Hoàng Thượng, lúc này mới tăng nhanh tốc độ.

Hôm nay, tam hoàng tử đã thay sang một bộ thường phục sạch sẽ rồi mới tiếp tục đi về phía kinh thành.

Lúc đi ngang qua một rừng cây thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm của nữ nhân truyền đến từ chỗ xa.

Nói là kêu thảm nhưng mà tiếng vẫn tương đối dễ nghe, giống như một nhạc công đang luyện thanh.

Mấu chốt là, Cố Thừa Duệ cảm thấy tiếng này có chút quen tai cho nên liền dừng xe ngựa lại nói: "Tam hoàng tử, tiểu nhân có thể qua đó xem tình huống không?"

"Đi đi." Tam hoàng tử chần chờ một chút rồi vẫy tay để cho hai tiểu binh đi theo.

Sau đó Cố Thừa Duệ xách hòm thuốc lên, dẫn theo hai tiểu binh đi qua.

Lúc bọn họ đi đến chân núi thì vừa hay nhìn thấy một thư sinh đưa lưng về phía hắn đang cứu một nữ tử.

Vốn là hắn là không muốn đi tới nhưng mà lại muốn biết nữ nhân này là ai, tại sao hắn lại cảm thấy tiếng của người này rất quen thuộc.

Cho nên hắn vẫn đi tới.

Nhưng khi nhìn thấy thư sinh đang hèn mọn cởi y phục của nữ nhân thì hắn vô cùng nổi giận...

Cũng may là mùa đông, nữ hài tử mặc nhiều quần áo, bằng không...

Nghĩ tới đây Cố Thừa Duệ liền tiến lên đá thư sinh qua một bên rồi giận dữ hét: "Còn là người có học thức sao, kiến thức vào bụng chó hết rồi sao."

"Ngươi, các ngươi là ai, ta đang cứu người?" Thư sinh ngã trên mặt đất, nhìn thấy ba người thì hốt hoảng chất vấn.

Đồng thời hai tay chống ở phía sau đang lùi dần.

"Nhà ngươi cứu người như thế sao?"

"Ta, ta kiểm tra không được sao?"

"Trên trán nàng chảy nhiều máu như vậy, vậy mà ngươi..." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì thư sinh đã bò lên trước rồi chạy.

Cố Thừa Duệ lập tức quay đầu nói với hai tiểu binh: "Phiền hai vị huynh đệ rồi."

Sau khi nói xong thì lập tức kiểm tra đầu của nữ nhân này một chút, cũng may chỉ bị thương ngoài da, không bị thương đến xương đầu, sau đó hắn cầm máu rồi tiến hành băng bó.

Sau khi lau sạch máu trên mặt nhìn thấy gương mặt trái xoan nho nhỏ ở trước mắt thì ngây ngẩn cả người.
Bình Luận (0)
Comment