Chương 469: Vào Kinh Nhận Thưởng (15)
Chương 469: Vào Kinh Nhận Thưởng (15)
Chương 469: Vào Kinh Nhận Thưởng (15)
Nếu như không nhớ lầm thì vị này chính là trưởng nữ của người cô cô kia, hình như tên là Dương Uyển Ninh.
Lúc này Chu Oánh sợ bị lừa cho nên đi tới, nhìn thấy Cố Thừa Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ nhi nhà người ta thì tò mò hỏi: "Quen biết sao?"
Cố Thừa Duệ gật đầu nói: "Nếu như không nhớ lầm thì đây là vị biểu muội Dương gia."
"Vậy thì đúng là trùng hợp, để ta cõng nàng về điều trị, tránh để tam hoàng tử đợi lâu."
"Cũng được, để ta kiểm tra trước xem có gãy xương không." Cố Thừa Duệ nói xong thì bắt mạch, sau khi xác định không bị nội thương hay gãy xương thì nâng nàng ấy lên cho Chu Oánh cõng, cũng đúng lúc thư sinh kia bị hai tiểu binh bắt về.
Cố Thừa Duệ trực tiếp hỏi: "Nói đi, ai bảo ngươi đi làm chuyện ô uế danh tiếng nữ nhi nhà người ta như thế này?"
"Cái gì thế, tiểu sinh không biết ngươi đang nói cái gì." Mặc dù trong lòng thư sinh rất hoảng nhưng vẫn cố giả vờ trấn định trả lời.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì biết sẽ không thể tra hỏi ra chuyện gì, nhưng mà hắn cũng không thể để tam hoàng tử đợi lâu cho nên không thể làm gì khác hơn nói với hai vị tiểu binh: "Chúng ta vẫn nên mang về rồi thẩm vấn cẩn thận một phen."
Sau khi nói xong thì lấy ra một chiếc khăn, cho viên đá cuội vào rồi nhét vào trong miệng của thư sinh.
Thư sinh thấy vậy thì lập tức luống cuống, liều mạng lắc đầu, nhưng mà Cố Thừa Duệ cũng không tiếp tục phản ứng với hắn ta mà đi theo Chu Oánh.
Tam hoàng tử nhìn thấy Chu Oánh cõng Dương Uyển Ninh mặc hoa phục, cùng với thư sinh bị áp giải thì nhìn về phía Cố Thừa Duệ hỏi: "Cố đại phu, đây là có chuyện gì?"
Cố Thừa Duệ cũng không giấu diếm mà kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho hắn ta.
Tam hoàng tử nghe xong thì trong lòng đã hiểu là chuyện gì xảy ra, đây cũng chỉ là tranh chấp giữa nữ nhân mà thôi.
Chỉ là nhất thời không đoán được người hại nàng ấy là ai, ai mà lại ác độc như vậy.
Sau đó nhìn về phía thư sinh lạnh lùng nói: "Đúng là uổng cho người có học thức, giữ lại thì cũng chỉ là kẻ gây họa, trực tiếp giết là được."
Tiểu binh đang áp giải thư sinh lập tức giơ cây đao trong tay lên cao, thư sinh lập tức sợ tè ra quần, nếu không phải hắn ta đang bị giữ chặt thì có lẽ là đã nằm xuống đất co quắp.
Ngay khi hắn ta cho là mình phải chết. Thì Dương Uyển Ninh trên lưng Chu Oánh tỉnh lại, sau khi hiểu chuyện gì xảy ra thì nói: "Còn xin tam hoàng tử đao hạ lưu tình."
"Các ngươi sẽ không..." Cố Thừa Duệ kinh ngạc nhìn về phía nàng ấy.
"Hắn ta còn chưa chết được, nếu không thì sẽ không còn chứng cứ." Dương Uyển Ninh nói xong thì lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.
"Vậy thì kéo về đi." Tam hoàng tử thấy vậy thì liền biết nàng ấy đã có chủ ý, cũng không tiếp tục quan tâm nữa mà cho đội xe xuất phát.
Chu Oánh thấy vậy thì lập tức đưa Dương Uyển Ninh lên trên xe, mà Cố Thừa Duệ thì lên xe ngựa, đánh xe ngựa đuổi theo.
Còn về thư sinh thì đã bị tiêu binh trói đi ở phía trước như chó.
Ước chừng đến buổi trưa, một đoàn người cuối cùng đã tới bên ngoài kinh thành.
Người nghênh đón bọn họ chính là Lý công công, sau khi nhìn thấy đám người bọn họ đến thì lập tức tiến lên đón nói: "Lão nô gặp tam hoàng tử."
"Lý công công mau đứng lên, không biết phụ hoàng định sắp xếp số khoai lang này như thế nào?" Tam hoàng tử đứng dậy xuống xe ngựa rồi đỡ ông ta.
"Hoàng Thượng có ý là để lão nô mang đến Hoàng Trang trước, sang năm trồng một nhóm rồi mang sang khu vực bên ngoài kinh thành, cho nên cũng không cần mang số mầm này vào kinh."
Tam hoàng tử gật đầu nói: "Vậy thì phải giao chuyện tiếp theo cho Lý công công rồi."
Nói xong thì chọn lấy 10 tên binh lính tinh nhuệ rồi nói với những người khác: "Các huynh đệ còn lại thì vận chuyển khoai lang đến Hoàng Trang, sau đó nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, sáng sớm ngày mai ta sẽ sắp xếp cụ thể."