Chương 482: Cung Yến (5)
Chương 482: Cung Yến (5)
Chương 482: Cung Yến (5)
Sau đó ngay cả Thôi lão phu nhân cũng không ít lần khen ngợi Dương Uyển Ngọc, về phần Dương Uyển Ninh thì bà ấy không hề nhắc đến dù chỉ một câu.
Tuy nhiên nàng cũng không có mở miệng nhắc nhở, bây giờ bọn họ càng xem nhẹ Dương Uyển Ninh, đợi đến thời điểm Dương Uyển Ninh xuất hiện, mới càng có thể khiến mọi người thấy Dương gia trơ trẽn, vô liêm sỉ.
Một lát sau, người qua đây bái kiến Thái hậu càng ngày càng nhiều, nhưng cũng càng ngày càng trẻ tuổi, rất nhiều người lại đây điểm mặt, nói chuyện phiếm vài câu rồi đi ra.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại vài vị cáo mệnh lão phu nhân, cùng với vài vị chuyên môn đến để lấy lòng Thái hậu, nghĩ muốn đưa nữ nhi cho Tam hoàng tử làm phu nhân mà thôi.
Chu Oánh thấy vậy liền thành thật ngồi ở một bên uống trà, chỉ có lúc có người hỏi chính mình, nàng mới mở miệng.
Nhưng bởi vì nguyên nhân thân phận thấp, ngoại trừ Thái hậu thật đúng là không ai muốn trò chuyện với nàng.
Nàng cũng coi như nhàn hạ.
Thế là nàng mở rộng thần thức nhìn phong cảnh trong hoàng cung, đừng nói hoàng cung quả không hổ danh là hoàng cung.
Tuy rằng đã sắp vào mùa đông, nhưng còn có không ít hoa nở rộ, bởi vậy cả hoàng cung thoạt nhìn vẫn sinh cơ bừng bừng như trước.
Đương nhiên trừ bỏ một tiểu viện phía xa xa, nơi đó ngược lại thoạt nhìn âm u tối tăm, khiến cho người ta có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Dương Uyển Ninh, chỉ thấy nàng ấy lẳng lặng ngồi ở một đình nghỉ mát bên cạnh, hai tay cầm chén trà ngẩn người ngắm nhìn bầu trời xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ôi, đây không phải là Dương Uyển Ninh hay sao, làm sao lại một mình ngồi ở chỗ này ngây người thế." Lúc này một cô nương dáng người nhỏ gầy, nhưng vô cùng có khí thế khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đi tới nói.
Dương Uyển Ninh quay đầu nhìn thấy người tới lập tức đứng dậy hành lễ nói: "Uyển Ninh gặp qua Bát công chúa."
"Không cần đa lễ ngồi đi." Bát công chúa nói xong liền vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Tiếp theo còn cẩn thận liếc nhìn đánh giá nàng ấy một lượt, giọng nói tràn đầy sự chán ghét: "Tấm tắc, y phục mà ngươi đang mặc cũng quá quê mùa rồi, cái này cũng không giống phong cách của ngươi nhỉ?"
Dương Uyển Ninh cười cười nói: "Không thất lễ là tốt rồi."
Đồng thời cũng trở nên cảnh giác hơn, bởi vì Bát công chúa là nữ nhi của Hoàng hậu, hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn của Cố gia, nhất định sẽ không có ý tốt đối với chính mình.
Đương nhiên nàng ấy đối nàng ta cũng không có một chút ấn tượng tốt nào cả.
"Không thất lễ sao? Ngươi cũng đừng quên hôm nay là trường hợp gì." Lúc này Dương Uyển Ngọc đã dẫn theo một đám tiểu thư tiểu muội đi tới.
Mọi người vừa thấy y phục trên người nàng ấy, ngay lập tức nhao nhao chỉ trích cách ăn mặc của nàng ấy.
Bát công chúa thấy vậy, tràn đầy khinh bỉ nói: "Chỉ dựa vào cách ăn mặc này, ngươi còn muốn tới tham gia tuyển chính phi, theo bản cung thấy ngươi vẫn nên sớm về nhà đi thôi, tránh cho mất mặt xấu hổ."
"Quả thật, ngươi làm như vậy, nói nhỏ là bản thân ngươi hàm dưỡng không đủ, nói lớn là ngươi không coi trọng yến hội lần này." Lập tức có người phụ họa nói.
"Các ngươi ấy à, nên nói ít đi hai câu, mẫu thân ruột thịt của nàng ấy đã chết còn chưa hết một năm đâu, nàng ấy không thích hợp mặc đồ có màu sắc quá nổi bật. Hơn nữa, chủ mẫu hiện giờ ở Dương phủ trước kia chính là tiểu thiếp đấy, các ngươi cảm thấy bà ta sẽ chuẩn bị y phục thích hợp cho nàng ấy hay sao?" Lúc này một cô nương mặc trang phục cưỡi ngựa khoảng mười bảy mười tám tuổi, đi đến nhìn mọi người với vẻ mặt khinh thường nói.
Chúng nữ vừa nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt một chút vội vàng cung kính hành lễ nói: "Thần nữ gặp qua công chúa Minh Ngọc."
"Bình thân." Minh Ngọc vung vẩy chiếc roi trong tay nói, sau đó nhìn về phía Dương Uyển Ngọc với vẻ mặt vô cùng khinh thường.