Chương 484: Cung Yến (7)
Chương 484: Cung Yến (7)
Chương 484: Cung Yến (7)
Minh Ngọc nhìn thấy nụ cười của Dương Uyển Ninh tràn đầy thiện ý, hơi ngạc nhiên nói: "Ngươi không sợ đắc tội các nàng sao?"
"Vừa rồi thái độ của các nàng đối với thần nữ, người cũng thấy rồi, ta lại đi theo nịnh bợ các nàng cũng vô dụng thôi." Dương Uyển Ninh nói tới đây, cầm ấm rót chén nước cho nàng ấy nói: "Vừa rồi còn phải cảm ơn công chúa Minh Ngọc đã ra mặt cho ta."
"Ta chính là không quen nhìn các nàng gây chuyện mà thôi, nhất là Dương Uyển Ngọc kia, thật sự là được tiện nghi còn khoe mã, không biết liêm sỉ." Minh Ngọc nói tới đây hận sắt không thành thép nhìn Dương Uyển Ninh nói: "Ngươi cũng thật là, tính tình cũng quá mềm yếu, nếu là ta thì đã sớm cho nàng ta một bạt tay rồi."
"Tựa như người nói, hiện giờ Dương phủ do hai a di và tôn nữ Thôi thị lo liệu việc nhà, cho nên chỉ cần là người thông minh đều hiểu được chuyện gì xảy ra. Bọn họ càng nháo hăng, càng mắng thảm, đến cuối cùng ấn tượng của mọi người đối với các nàng cũng càng ngày càng kém hơn không phải sao?" Dương Uyển Ninh trả lời.
Nói thật ngay từ đầu, thời điểm Xuân Hồng mang lời nhắn biểu ca về, Dương Uyển Ninh cũng nhất thời chưa kịp phản ứng lại đây.
Chỉ sau khi nhìn đến dòng chữ "muốn trỗi dậy, nên kiềm chế trước", mới hiểu được ý tứ của biểu ca.
Nếu Thôi thị đã muốn hủy hoại thanh danh chính mình, vậy thì cứ để bà ta làm đi, đợi đến lúc mọi người nhận ra, thì những lời trào phúng và châm chọc ấy sẽ trả lại gấp bội cho mẫu nhi các nàng.
Đến lúc đó chính mình lại mặc y phục mà biểu ca chuẩn bị xuất hiện trên sân khấu, không những không làm mất thể diện trước mặt người Hoàng thất, còn có thể hung hăng cho mẫu nhi bọn họ một cái tát, ngẫm lại trong lòng liền sảng khoái.
Minh Ngọc vừa nghe liền vui vẻ, lúc sau vỗ bả vai của Dương Uyển Ninh nói: "Hai người chúng ta thật sự như hai thái cực, ta là người lòng dạ ngay thẳng, ngươi lại là người thích vòng vo. Nếu có thể bổ sung cho nhau thì tốt rồi, cũng bớt việc mỗi ngày mẫu phi ta đều mắng ta thiếu tâm nhãn."
"Người hẳn cũng phải là thiếu tâm nhãn, chỉ có thể nói là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi." Dương Uyển Ninh nói tới đây hơi chần chờ chút nói: "Nhưng về sau người vẫn nên nói chuyện cẩn thận một chút. Nếu như những lời nói hôm nay truyền đến tai người phụ thân kia của ta, ông ta nhất định sẽ vô cùng tức giận, đến lúc đó nói không chừng sẽ tìm người thậm chí gây phiền phức cho An vương phủ của người đấy."
"Nàng ta dám, ta sẽ bảo Hoàng bá bá thu thập hắn, hơn nữa, tất cả những lời ta nói đều là lời nói thật."
"Có đôi khi lời nói thật cũng không thể nói thật hoàn toàn, khi trở về người vẫn nên kể lại sơ qua chuyện này cho An vương."
Minh Ngọc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng ấy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc sau hai người càng trò chuyện càng ăn ý hơn, còn thường xuyên truyền ra tiếng cười.
Bát công chúa ngồi ở đầu trong đình ngay bênh cạnh, tuy rằng không nghe thấy nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện của các nàng, nhưng vẫn nghe được tiếng cười của các nàng liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ đến kế hoạch trước đó của mẫu phi, liền gọi tới cung nữ Liền Kiều bên cạnh chính mình, ghé bên tai của nàng ta, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Liên Kiều nghe xong gật đầu vội vã chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một tiểu cung nữ cầm một ấm nước bước vào bên trong đình, nơi bọn người Dương Uyển Ninh nghỉ ngơi.
Nhân cơ hội tiến lên rót nước vào ấm trà, cố tình nghiêng chân, đúng lúc miệng ấm đối diện với Dương Uyển Ninh, bởi vậy khiến nước vẩy khắp người nàng ấy.
Ngay lập tức nước nóng khiến Dương Uyển Ninh kêu đau, nàng ấy đứng lên nhìn y phục trên người mình.
Minh Ngọc thấy thế thì tiến lên cho tiểu cung nữ một cái tát nói: "Tay chân vụng về, ngươi làm hạ nhân kiểu gì vậy?"