Chương 490: Cung Yến (13)
Chương 490: Cung Yến (13)
Chương 490: Cung Yến (13)
Bởi vì trong lòng của nàng ta vô cùng rõ ràng, nếu bỏ lỡ yến hội tuyển phi hôm nay, thì đến cuối cùng nàng ta cũng chẳng khác gì so với đại tỷ sắp trở thành trắc phi của Tứ Hoàng Tử.
Nghĩ đến đây, hơi do dự chút vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Oánh nói: "Nhị tỷ, sao lúc ngươi quay về kinh thành chưa từng về thăm phủ thế?"
Chu Oánh quay đầu nhìn nụ cười còn khó nhìn hơn nụ cười giả tạo của nàng ta, cùng với ánh mắt tràn đầy toan tính, ghê tởm đến thiếu chút nữa ói ra.
Rõ ràng có chuyện đến cầu xin người ta, thế mà ngay cả một chút thành ý cũng không có, xem ra thật sự không đặt chính mình vào trong mắt, hoặc là nói không để nguyên chủ ở trong lòng.
Vừa lúc nàng cũng không muốn lui tới với toàn bộ người của nhà này, lúc sau cười nhạo một tiếng nói: "Ta không gánh nổi tiếng tỷ tỷ của Chu tứ tiểu thư, ngươi không phải từng nói đời này của ta chỉ có thể làm nô tỳ hầu hạ ngươi hay sao?"
"Ngươi..." Chu Giai Thanh nhìn thấy nàng không che dấu trào phúng chút nào, tức giận nhấc tay định đánh nàng.
"Ngươi dám đánh ta sao?" Chu Oánh cười châm biếm, hỏi ngược lại.
Chu Giai Thanh nghĩ đến bản thân đang ở nơi nào, dùng sức nắm chặt nắm đấm, cuối cùng đành phải buông tay xuống.
Chỉ có điều đôi mắt nàng ta giống như phun lửa nhìn nàng, tùy thời đều sẽ đốt thành một tro bụi.
Chu Oánh thấy vậy lạnh lùng tặng lại một câu: "Nếu các ngươi chưa bao giờ coi ta là người Chu gia, vậy vẫn cứ tiếp tục như thế đi, tốt nhất về sau nước sông không phạm nước giếng."
Sau đó liền nâng chén trà lên chậm rãi thưởng trà.
"Hừ, một ngày nào đó, ngươi sẽ khóc lóc." Chu Giai Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt tái xanh xoay người trở về vị trí của chính mình.
"Đây là làm sao vậy, làm sao tức thành như vậy thế?" Chu lão phu nhân nhìn thấy khuôn mặt sắp vặn vẹo của Chu Giai Thanh vội vàng vỗ nhẹ sau lưng của nàng ta nói.
"Không có việc gì, nàng nói về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không cần lại đến chạy đến." Chu Giai Thanh lộ ra vẻ mặt chịu ấm ức nói.
Còn về việc Chu Oánh nói nàng ta đã ức hiếp nàng, thì nàng ta chẳng hề nói dù chỉ một chữ, vạn nhất bị phụ thân tra được những chuyện nàng ta làm trước kia, như vậy về sau chính nàng ta đừng mong trải qua ngày tháng tốt lành.
"Buồn cười, nàng đã quên tổ tông của nàng là ai rồi."
"Được rồi, ta cảm thấy như vậy rất tốt, các ngươi cũng đừng tìm nàng nữa." Chu Viện Thủ tức giận nói.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng không thoải mái, nhưng ông ta cũng biết băng dày ba thước, mối quan hệ của bọn họ không có khả năng dịu đi.
Lúc này Chu lão phu nhân cầm phật châu trong tay rót một chén trà đưa đến trước mặt nàng ta nói: "Nghe lời cha của ngươi, về sau đừng phản ứng nàng, Chu gia chúng ta coi như không có người như nàng."
Chu Giai Thanh nghe thấy bọn họ khuyên bảo, cơn tức giận trong lòng không chỉ không tiêu tán, ngược lại càng ngày càng cháy mạnh, đúng lúc này Lí công công giương cao giọng nói: "Hoàng Thượng giá lâm, Thái hậu giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm, Đại hoàng tử..."
Nàng ta đành phải áp chế cơn tức giận trong lòng xuống, đứng dậy đi đến giữa điện cùng quỳ xuống hành lễ theo mọi người, nói: "Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, đại hoàng tử... . . . . . , thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế."
Lúc này Hoàng Thượng đi đến bên cạnh long ỷ, vừa muốn ngồi xuống, đột nhiên cảm giác được lồng ngực buồn bực khó chịu, trước mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
May mắn Lí công công nhanh tay đỡ được ông ấy, nhưng hắn ta không đỡ được với một bàn tay, mắt thấy hai người sắp cùng nhau ngã sấp xuống.
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cùng nhau chạy qua, giúp bọn họ đứng lên, sau đó đỡ Hoàng Thượng lên long ỷ.