Chương 493: Cung Yến (16)
Chương 493: Cung Yến (16)
Chương 493: Cung Yến (16)
Nghĩ đến đây, nàng ấy nhìn về phía tam hoàng tử, bởi vì hắn ta là mục tiêu của nàng, một vị vua chân chính.
Về phần những chuyện khác, nàng ấy còn chưa nghĩ tới, cũng không có tâm tư nghĩ tới.
Một lúc sau, Chu Viện Thủ dừng tay lại nói: "Hoàng thượng không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là suy nghĩ nhiều thôi, tốt nhất nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
" Vậy tại sao người lại nôn ra máu?" Thái hậu hỏi tò mò hỏi.
"Đó là máu bầm, nôn ra sẽ tốt cho thân thể của người."
"Vậy là tốt rồi." Thái Hậu nhẹ thở dài, nói với Hoàng Thượng: "Nếu không thì tạm hoạn chuyện còn dang dở, Hoàng thượng cứ về nghỉ ngơi đi, yến tiệc đã có chúng ta ở đây rồi."
"Không, ta không sao, tiếp tục đi." Hoàng Thượng lắc đầu.
" Được rồi, nhưng nếu lại cảm thấy không khỏe, người phải nghe lời mẫu hậu nói."
Hoàng Thượng gật đầu, để Lý công công an bài tiết mục.
Lý Công Công do dự gật đầu, sau đó an bài tốt vũ khúc trên sân khấu.
Sau hai điệu múa lớn, tâm trí mọi người được thư giãn, Thái hậu và những người khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hoàng Thượng đã trở lại như trước đây.
Sau đó, hoàng hậu điểm danh nói: "Hân Nhi, ta nghe nói gần đây con đã học được một bản nhạc mới. Hãy đàn cho bệ hạ nghe xem con có tiến bộ gì không."
"Vâng, mẫu hậu." Bát công chúa đáp lại, cầm đàn tỳ bà bước đi, đi đến giữa, cúi đầu hành lễ với Hoàng Thượng nói: "Thỉnh Phụ hoàng."
Nói xong, nàng ta ngồi xuống chiếc ghế do cung nữ mang đến, kéo đàn.
Tiếng nhạc vang lên lúc đầu là tiếng kêu dài của một con chim, rất phù hợp với âm sắc của đàn tỳ bà.
Đoạn nhạc tiếp theo chỉ đơn giản là tiếng chim tụ tập, giai điệu tươi sáng, âm sắc vui tươi khiến người nghe cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau khi ca khúc kết thúc, Hoàng Thượng cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Bát gần đây tiến bộ rất nhiều, về sau con nên tiếp tục cố gắng, nỗ lực đàn những tấu khúc nổi danh càng sớm càng tốt."
"Phụ thân, con nhất định sẽ cố gắng, để phụ thân sớm nhất có thể nghe được nhi thần đàn tấu danh khúc. ." Bát công chúa nói.
"Được rồi được rồi, phụ thân sẽ chờ." Hoàng Thượng gật đầu.
Bát công chúa nói xong liền ngoan ngoãn lui về.
Sau đó, Hoàng Hậu còn điểm danh một vài tiểu thư, họ đều giỏi âm nhạc, khiêu vũ và hội họa.
Rất nhanh đến lượt Dương phủ, không biết hoàng hậu có phải cố ý chèn áp Dương Uyển Ninh hay không, nhưng nàng gọi Dương Uyển Ngọc trước.
Sau khi Dương Uyển Ngọc đi lên, nàng ta biểu diễn một vũ điệu khó, đáng tiếc do cơ thể có chút vấn đề, nàng không đủ linh hoạt nên không được tốt.
Có lẽ bản thân nàng ta cũng nhận thức được điều này nên khi đi xuống trông sắc mặt nàng ta không tốt.
Sau đó đến Dương Uyển Ninh, điều nàng ấy không ngờ tới chính là hoàng hậu đã nói nàng ấy am hiểu cờ nghệ.
Dương Uyển Ninh do dự một lúc rồi lên thi đấu với tôn đại học sĩ, người giỏi cờ vua.
Lúc đầu, tôn đại học sĩ gặp bất lợi, nhưng nhanh chóng trở nên hòa, cuối cùng đánh bại Dương Uyển Ninh.
Cuối cùng, hắn nhận xét: "Kỹ năng đánh cờ của tiểu thư thực sự rất tốt, cách bày trí cũng rất tinh xảo. Có thể nói, trong số những người ngồi đây, có vài vị không phải đối thủ của tiểu thư.
Nhưng thứ tiểu thư thiếu chính là sức bền, tâm không tĩnh. Chơi cờ thì tâm phải hoàn toàn lặng yên. Chỉ khi như vậy, tiểu thư mới có thể bình tĩnh phán đoán bước tiếp theo."
"Uyển Ninh thục giáo, Đa tạ Tôn đại nhân chỉ giáo" Dương Uyển Ninh hành lễ.
Đồng thời, nàng ấy cũng bắt đầu suy nghĩ sâu sắc, mọi người đều nói cờ vua cũng giống như cuộc đời, nàng ấy vẫn chưa đủ bình tĩnh, xem ra sau này nàng cần phải mài giũa nhiều hơn.
"Có cơ hội ta sẽ lại lãnh giáo." Tôn đại học sĩ đáp lại sau đó xoay người lui về phía sau.
Tiếp theo là Chu Giai Thanh, tác phẩm của nàng ta là thư pháp, tuy không đủ mạnh mẽ và thiếu sức cuốn hút nhưng nét chữ vẫn khá tốt.