Chương 495: Cung Yến (18)
Chương 495: Cung Yến (18)
Chương 495: Cung Yến (18)
Chu Giai Thanh sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy vẻ mặt của Bát công chúa, liền chạy tới, khi nhìn thấy hoa cúc trong nước, nàng ta cũng bị thuyết phục, kỹ năng dùng dao này tốt đến mức có thể cắt đậu phụ thành từng mảnh không ngừng nghỉ.
Hoàng Thượng tò mò nhìn vẻ mặt của họ, sau đó sai Tiểu cũng nữ ở bên cạnh mang qua cho mọi người xem.
Sau khi tiểu cung nữ hiểu ra, lập tức chạy tới lấy chậu, đầu tiên là đi đến chỗ hoàng thất và những người khác nhìn xem, sau đó là các đại thần.
Mọi người nhìn với vẻ ngạc nhiên, không ai ngờ rằng miếng đậu phụ non nớt lại được cô cắt thành từng bông hoa, cắt mịn, đều và liên tục như vậy.
Thái hậu tò mò hỏi: "Chu Oánh, ngươi luyện dao đã bao lâu rồi? Ngươi còn có thể cắt đậu phụ mềm thành hoa cúc."
"Bẩm Thái hậu, thần nữ từ nhỏ thường đã làm những công việc lặt vặt trong bếp. Khoảng thời gian chính xác của thần nữ vẫn không nhớ rõ, nhưng nó cũng không dưới mười năm."
"Vậy ngươi bắt đầu cầm dao khi ngươi bảy hoặc tám tuổi?"
"Thật tuyệt vời. Chẳng trách tam hoàng tử nói rằng hắn thích món ăn của ngươi. Có vẻ như kỹ năng của ngươi rất diêu luyện. Một ngày nào đó ta phải thử món cơm chiên trứng của ngươi."
"Cơm chiên trứng, ý là gì?" Hoàng Thượng bối rối hỏi sau khi nghe điều này. .
"Cô nương này nói sở trường của nàng ấy là cơm chiên trứng. Nàng ấy còn nói rằng hạt cơm phải được tách riêng rồi nhúng vào nước trứng. Nói thật khiến ta thèm ăn."
"Nếu thật sự như lời mẫu thân nói, ta cũng muốn một phần."
"Không vấn đề, đến lúc đó ta sẽ gọi cô nương vào đây."
"Cũng đâu có hơn người gì đâu? Dù ngươi có giỏi đến đâu, ngươi cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi." Chu Giai Thanh nghe xong lời này có vẻ khinh thường nói.
"Ngươi không thể nói như vậy. Yêu cầu tối thiểu của thê tử, mẫu thân tốt là biết nấu ăn, may y phục. Những việc cơ bản này còn không biết thì làm sao làm nương tử, làm mẫu được? Ngươi không nghĩ vậy sao?" Chu Hoài Minh lúc này nói với vẻ mặt hiểm ác
Chu Giai Thanh nghe được hắn ta biện hộ, trong đầu ghen tức, không cần suy nghĩ liền hét lên: " Ngươi... , nếu ngươi bảo vệ nàng ta như vậy, chẳng lẽ hai người đang có ý bất chính sao?"
Sau khi nói xong, nàng ta liền hối hận.
Nhưng chưa kịp phản ứng, nàng ta đã bị Chu Oánh đá ngã xuống đất, đau đớn rất lâu mới không thể đứng lên được.
"Chu Oánh, ngươi đi quá xa rồi." Chu lão phu nhân đứng dậy gõ quải trưởng của mình.
"Ai cũng biết rằng ai thật sự mới là người đi quá xa." Chu Oánh quay đầu lại, mặt không biểu cảm trả lời.
Lập tức có người phụ họa nói: "Giai Thanh, lời ngươi nói thật sự là quá đáng."
"Quả thật, không có bằng chứng gì mà lại bôi nhọ người khác, nếu là ở địa vị của ta, ta nhất định sẽ đánh nàng ta đến chết."...
"Mau kêu người đưa đi, một cô nương gia thế vậy mà lại nói lời như vậy." Thái hậu càng ngày càng tức giận, vội vàng nói.
Đồng thời, bà ta thực sự thất vọng với thái độ đó của Chu Giai Thanh.
Đối với một người kiêu ngạo, hay ghen tuông và bốc đồng như nàng ta thì không thể làm nương tử hoàng tộc được.
Huống chi nàng ta là chi nữ của Thành Lâm gia, sẽ tuyệt đối không được gả vào hoàng thất, nếu không gia trạch nhất định sẽ loạn.
Rồi ngay lập tức đưa mắt ra hiệu với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu gật đầu sau khi hiểu ý, trực tiếp xóa tên của nàng ta
Chu Viện Thủ thấy thế mới yên tâm, xét biểu hiện tối nay của nàng ta, nếu thật sự gả vào hoàng thất, có lẽ sẽ mang đến một ít phiền toái cho gia tộc.
Cùng lúc đó, sắc mặt Chu lão phu nhân tái nhợt, bà ta vội vàng bước tới đỡ Chu Giai Thanh đứng dậy rồi bước ra ngoài như đang chạy trốn.
Lão phu nhân thấy thế, đầy oán hận liếc nhìn Chu Oánh, việc nàng làm như vậy khác gì là ném mặt Chu gia xuống đất, để người khác giẫm lên.