Chương 503: Phản Ứng (8)
Chương 503: Phản Ứng (8)
Chương 503: Phản Ứng (8)
Chu Oánh pha hồ trà, sau đó ngồi ở phòng trong một bên uống trà, một bên triển khai thần thức nhìn về phía đại hoàng tử.
Cuối cùng cũng tìm đại hoàng tử trong phủ thư phòng, đồng thời còn có ba nam nhân ở bên trong đang thương lượng sự tình.
Chu Oánh nghiêm túc nghe xong một lát, cũng xác định được trên đường đến kinh thành gặp xà nhân là do địa hoàng tử phái đến.
Mà đại hoàng tử nhìn tên thị vệ tuổi trẻ nhất, lần nữa đích xác nhận nói: "Phong, ngươi có chắc chắn xà quái thật sự không có rơi vào tay lão tam không?"
"Bẩm đúng, thuộc hạ phái binh lính vào bên trong tìm hiểu, bọn họ ngoại trừ dọc đường cứu Dương Ninh Tử, thì không mang theo ai khác nữa. Đến đêm đó bọn họ cũng đi khắp doanh trại để tìm xa quái, nhưng là không có tìm được."
"Kỳ quái, xà quái kia rốt cuộc đi nơi nào, ngươi phái người vào núi lại tìm lại, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể."
"Vâng, thuộc hạ lập tức dẫn người qua." Phong nói xong lúc sau xoay người sải bước đi ra ngoài.
Chờ hắn ta đi rồi, đại hoàng tử nhìn về phía hai vị kia nói: "Triệu tiên sinh, Sở tiên sinh, đêm qua các ngươi cũng đã nghe qua, các ngươi cảm thấy Hoàng Thượng là có ý gì? Vì sao lại để Cố Thừa Duệ dưới Bình Dương danh nghĩa."
"Bẩm đại hoàng tử, lão hủ cảm thấy, Hoàng Thượng là đang muốn mượn sức hắn." Triệu tiên sinh nói.
"Mượn sức?"
"Đúng vậy, cũng có thể nói là khống chế. Bởi vì mặc kệ là xe chở nước, khoai lang đều là không phải dễ tạo, công lao cũng kha khá. Không dám bảo đảm, phu thê bọn họ sau này còn có thể tạo thêm được gì. Nếu có thân phận này, Hoàng Thượng có thể trực tiếp chiếm lấy, không cần nhờ tay người khác."
Sau đó, Sở tiên sinh lại nói: "Hơn nữa, về khoai lang và bánh xe nước, đặc biệt là khoai lang trắng, tuy chúng ta đều biết sự tình như thế nào. Nhưng nếu Hoàng Thượng không ban cho họ ít lợi ích thiết thực nào, chúng thần sẽ nghĩ gì? Quan trọng là Hoàng Thượng chỉ ban danh phận, chứ không ban thêm cái gì khác.
"Nếu như các ngươi nói vậy, tức là ta không nên động vào bọn họ nữa." Đại hoàng tử nói xong vẻ mặt không cam lòng.
"Nếu nhìn xuống phía dưới, thì ngài trước mắt chưa nên động tay, nếu không..." Triệu tiên sinh còn chưa nói xong thì thái giám canh cửa gõ cửa nói: "Vương gia, trong cung tuyên chỉ tới."
"Ồ, nhanh quá, hãy đi bẩm báo với Vương phi đi chuẩn bị, bổn vương sẽ lập tức tới."
"Vâng." Nói xong, thái giám quay người rời đi.
Đại hoàng tử nói: "Các ngươi đợi ở đây, ta đi tiếp chỉ, về rồi nói tiếp."
Nói xong, hắn ta đứng dậy đi ra ngoài.
Một lúc sau, hắn mới quay lại, trầm ngâm đặt chiếu chỉ lên bàn rồi nói: "Dương Uyển Ninh đã được phong làm trắc phi của Tam hoàng tử."
"Là chuyện tốt, Dương Uyển Ninh vào phủ Tam hoàng tử, vậy là trở thành tai mắt cho chúng ta rồi."
Đại hoàng tử lắc đầu nói: "Hy vọng, hy vọng không có chuyện gì xảy ra."
"Có lẽ là không. Thứ nhất, đệ đệ của nàng ta là Dương Thành Lâm vẫn còn nằm trong tay Dương phủ, thứ hai, còn có Uyển Ngọc tiểu thư về sau có thể quang mình chính đại vào phủ Thụy Vương." Sở tiên sinh nói.
"Được, trước hết cứ coi như vậy." Đại hoàng tử gật đầu đồng ý.
Sau khi Chu Oánh đi ra, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, hóa ra à hoàng hậu có tính toán như vậy.
Nếu Dương Uyển Ninh có thể tiến vào Tam hoàng tử phủ, bà ta có thể lợi dụng Dương Uyển Ninh dò xét tin tức của Tam hoàng tử.
Thậm chí, nếu không thành, bọn họ cũng sẽ bị châm ngòi khiến phu thê bọn họ lục đục không có con nối dõi.
Nếu như Thôi thị bị xử lý, bà ta chẳng những không mất gì mà còn nắm được nhược điểm của Thôi thị, nhà Dương gia chỉ có thể trung thành hơn với đại hoàng tử.
Có vẻ như đó là một kế hoạch thực sự tốt.