Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 509: Xem Cửa Tiệm

Chương 509: Xem Cửa Tiệm Chương 509: Xem Cửa Tiệm Chương 509: Xem Cửa Tiệm
"Đúng vậy, ta chỉ là một lão nhân thôi, khi không có việc gì thì có thể thông gió cho từng phòng, nếu có gì hỏng thì có thể tìm người tu sửa."

"Vậy lão bá sẽ ở đây mãi chứ?"

Trịnh lão bá lắc đầu nói: "Không, tuy ta không có quan chức, nhưng ta đang làm việc vặt ở nha môn, các ngài nghiệm thu xong, ta cũng phải về nha môn báo danh."

"Vậy thì, xin hãy giúp chúng ta canh giữ thêm hai ngày nữa. Hai ngày nữa chúng ta sẽ chính thức về ở." Cố Thừa Duệ hỏi.

"Vậy thì cứ như vậy đi." Trịnh lão bá gật đầu, rồi dẫn họ ra khỏi cửa.

Sau khi đi ra, Chu Oánh nhìn bà tử đang đi theo mình nói: "Mã bà tử, ngươi hẳn biết nơi nào bán củi chứ?"

"Ngài muốn dùng củi làm việc gì sao?" Mã bà tử sửng sốt một lúc, rồi hỏi: "Trong phu có người bán củi, giá cả cũng phải chăng, không bằng đưa cho bọn họ, đỡ mất công kì kèo mặc cả.

"Cũng không tệ, vậy ta nghe ngươi." Chu Oánh gật đầu.

Sau khi trở về, phu thê bọn họ nhờ Mã bà tử đi tới phòng bếp truyền lời, sau đó phu thê bọn họ tìm gặp Phùng quản gia và nhờ ông ấy tìm giúp nhóm thợ ngói cùng thợ mộc.

Sau đó, cả hai đi đến cửa tiệm được Hoàng Thượng ban thưởng.

Không ngờ cửa tiệm này không gần Đông Thành gian nhà, phải đến phố buôn bán ở Bắc Thành.

Nhưng xét theo dòng người trên đường thì thấy các cửa tiệm ở đây cũng khá ổn.

Và quán của họ tình cờ lại nằm ở một góc, có lượng người qua lại đông hơn, nhìn từ biển hiệu thì trước đây chắc hẳn đây là tửu lâu xa hoa.

Nhưng nhìn lớp bụi trên bàn bên trong, đoán chừng đã đóng cửa

Sau đó, hai người đi đến cửa tiệm tơ lụa bên cạnh, Cố Thừa Duệ hỏi thiếu niên bên trong: "Cậu bé, tửu lâu bên cạnh đóng cửa khi nào vậy?"

"Đã đóng cửa một năm rồi." Cậu bé hỏi lại: "Mấy người là ai?"

"Ồ, cửa tiệm này thuộc về chúng ta, vậy chúng ta hãy đến nhận."

"Ra ngài là Cố tú tài."

"Không ngờ ngươi cũng hay tin nhanh vậy. Ngươi thậm chí có thể làm được đoán được."

"Cửa tiệm tốt như vậy sao lại đóng cửa vậy." Chu Oánh nói.

"Ta cũng thực sự không biết nó thuộc về ai, nhưng lý do đóng của rất đơn giản. Nguyên liệu khan hiếm mà giá cả vẫn cao. Nếu thức ăn đắt tiền thì sẽ ít người ăn hơn. Nếu vòng luẩn quẩn này cứ tiếp tục, chủ cũng dần bị phá sản."

"Ta hiểu rồi, cảm ơn tiểu ca."

"Không có gì, mấy người vẫn sẽ mở tiểu lâu này chứ?"

"ó chuyện gì sao, tiểu ca muốn vậy sao?"

"Thực ra, mở tửu lâu muốn ăn gì đó cũng tiện."

"Đúng rồi, nhưng như ngươi nói, thực thôn hữu hạn, ta nghĩ chắc phải đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng cũng sớm thôi, lúc đó ta sẽ đãi tiểu ca một bữa thịnh soạn."

"Được ta sẽ nhớ kĩ."

"Không thành vấn đề, ngươi vội thì cứ đi làm việc, ta vào xem một chút." Cố Thừa Duệ nói xong, cùng Chu Oánh đi đến tửu lâu, sau đó lấy chìa khóa đẩy cửa đi vào.

Đột nhiên, một đám bụi bay thẳng vào mặt, hai người ho khan một tiếng, lùi lại hai bước, sau khi bụi lắng xuống mới bước vào.

Chưa kể tửu lâu này thực sự rất lớn, tầng trên và tầng dưới gộp lại gần 400 mét vuông, cửa sổ rất lớn, phòng cũng rất sáng sủa.

Nhưng do để lâu không sử dụng nên bây giờ bên trong đã bẩn.

Phía sau còn có một tiểu viện, khoảng sáu gian phòng và một cái giếng, rất tiện lợi.

"Nơi này chỉ cần dọn dẹp một chút có thể khai trương trở lại." Cố Thừa Duệ nhìn nó nói.

"Ừ, nhưng ta e rằng chúng ta ít nhất phải đợi nửa năm mới có thể mở cửa." Chu Oánh gật đầu.

"Cứ từ từ, lát nữa chúng ta sẽ phải thuê thêm người gác cổng, lau chùi thường xuyên, nếu không sẽ dễ bị hư hỏng nếu cứ để như thế này."

Cũng được, đi bái phóng từng người ở kinh thành cũng rất phiến toái, không thì để ta phát thiệp."

"Để ngày mai, ngày mai chúng ta dùng bữa xong rồi đi."

"Được rồi, ngày mai ta sẽ đi với nàng." Cố Thừa Duệ gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment