Chương 536: Chuyển Đi
Chương 536: Chuyển Đi
Chương 536: Chuyển Đi
Mềm non, cộng thêm vị mặn vừa, ngọt, chua và cả cay, ngũ vị đầy đủ, mềm mà không dính, ăn lâu cũng không ngán, thật đúng là một món "đưa cơm".
Khó trách Cố Thừa Duệ lại cứ nhắm vào món ruột này ăn mãi, thực sự là quá sai sót mà.
Tiếp đó chỉ thấy Chu Oánh ăn cá là nhiều nhất, lại cùng nàng ăn chút cá, chua ngọt vừa miệng, thịt cá lại tươi non mọng nước, vô cùng ngon.
Hiện tại hắn ta đã có chút hối hận, trước đó vì nghe biểu ca khuyến khích nên chỉ toàn ăn lẩu và thịt nướng thôi.
Bởi vì Y phát hiện ra những món ăn khác do Chu Oánh làm ra, có phần càng thêm mỹ vị, ngoài ra cũng càng hợp với khẩu vị của Y.
Xem ra Y cần phải cố gắng hết sức để giúp nàng mở Tửu Lầu càng sớm càng tốt thì mới được.
Sau khi ăn cơm, thì hai người liền bắt đầu trò chuyện với nhau vài câu, Thụy vương biết mọi chuyện của Cố Thừa Duệ ở nha môn vẫn thuận lợi, thì sau đó liền đứng dậy mà trở về.
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Oánh đang trên đường đi đến cửa tiệm để lấy biển hiệu, thì lão quản gia liền bước vào mà nói: "Cố nương tử, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói, vương gia đã từng dặn dò lão nô phải chuẩn bị tốt người và xe ngựa."
"Đạ ta Phùng thúc, vậy thì phải làm phiền rồi." Sau khi Chu Oánh nói xong, thì nàng cũng không khách sáo nữa, mà trực tiếp quay về phòng để thu dọn đồ đạc, sau đó thì nàng bắt đầu vận chuyển hành lý của bọn trước khi về ngôi Trạch Tử mới. (Trạch Tử là một ngôi nhà tương đối lớn. )
Trên đường đi, Chu Oánh hỏi: "Phùng thúc, vương gia có đứng tên Trà Lầu hay cửa hiệu nào khác không?"
"Thật sự không có chuyện đó, hiện tại trong vương phủ vẫn mở cửa buôn bán, nhưng chủ yếu là ngân lầu và cửa hiệu bán đồ thành thân, những nơi khác đều đã đóng cửa cả rồi." Phùng thúc lúc này mới hỏi: "Cố nương tử có chuyện gì sao?"
"Chính là, ta muốn để nhũ nương của ta học cách làm sao để buôn bán, đặc biệt là về hình thức Tửu Lầu."
Lão quản gia sau khi nghe xong thì gật đầu và nói: "Như vậy nhé, vậy để ta quay về hỏi Phùng Xuân, xem hắn ta có thể thu xếp được hay không."
"Vậy, chính là phải đa tạ người rồi."
"Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Phùng thúc liền xua tay.
Sau khi đến ngôi Trạch Tử thì nàng liền dỡ đồ xuống, ngoài ra Chu Oánh còn yêu cầu Chu Đại Sinh đưa cho nha hoàn, mỗi người đều được phát hai lượng bạc tiền trà nước, sau đó thì mới tiễn họ đi.
Sau đó, Chu Oánh đưa cho Chu Đông hai mươi lạng bạc, bảo hắn ta đi đến cửa tiệm để lấy tấm biển hiệu rồi quay về.
Còn nàng thì cùng với Thu nương và những người khác, đi chuyển tất cả hành lý của họ, bao gồm cả đồ được ban thưởng đem toàn bộ đến nhà kho ở phía nam của chính viện.
Sau khi hoàn thành xong công việc, thì Chu Oánh liền mang ra ba bao tải đựng vải tương đối tốt mà đưa nó lại cho Thu nương rồi nói: "Thu ma ma, những xấp vải này người cứ nhận lấy đi, mọi người các người hãy may nó thành y phục mà mặt lên người vào mùa đông."
"Cái này thật sự không ổn lắm, y phục của chúng ta ngày nay đã quá tốt rồi cũng quá thu hút rồi, các người vẫn nên giữ lại mà mặc đi nhé.
Huống hồ những loại vải này là được hoàng thượng ban thưởng, cho nên nếu đưa cho chúng ta thì không thích hợp." Thu ma ma sau đó lập tức đẩy nó quay về.
"Không có cái gì là không thích hợp cả, trên đó lại không có kí hiệu, cứ cầm đi nhé, sau này chưa chắc ta lại hào phóng như vậy nữa đâu."
Thu ma ma cuối cùng cũng vẫn lắc đầu, sau đó thì ôm lấy ba sắp vải xấu nhất rồi nói: "Chúng ta vẫn là nên mặt cái này mà thôi, vừa tươm tất nhưng lại không quá bắt mắt."
"Vậy được." Chu Oánh đành phải tự mình thu lại hai phần còn lại, sau đó thì hỏi: "Thu ma ma, vào sáng sớm ngày mai ta lại đi mua thêm một số hạ nhân dẫn vào phủ, và ta muốn để người trông coi nội viện, không biết người có đồng ý hay không."