Chương 539: Đến Nhà Thăm Hỏi (1)
Chương 539: Đến Nhà Thăm Hỏi (1)
Chương 539: Đến Nhà Thăm Hỏi (1)
"Tiêu Băng bái kiến Cố đại nhân, Cố nương tử." Tiêu chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ đi qua đây, thì liền đứng lên mà hành lễ rồi nói.
Trong hai ngày này ông ấy cũng đã nắm rỏ được tình hình của Cố phủ rồi.
Ông ấy đương nhiên không hề khinh thường Cố Thừa Duệ chỉ là ty nông tam phẩm (quan nông nghiệp tam phẩm), mà ngược lại ông ấy càng thêm có mấy phần cung kính nhiều hơn.
Suy cho cùng quan chức ở kinh thành có rất nhiều, nhưng thật sự vì lão bách tính mà bận rộn thì không có được mấy người.
Và hắn là một trong số họ, ít nhất việc quảng bá khoai lang của hắn, đã cứu được nhiều người, và ảnh hưởng của hắn đối với Đại Minh sau này cũng sẽ càng sâu sắc hơn.
"Tiêu chưởng quỹ khách sáo rồi, ngồi đi." Chu Oánh nói xong, thì liền liếc nhìn đám người gầy gò và nói: "Đây đều là tất cả phải không?"
"Đúng, đều được sàng lọc theo yêu cầu của phu nhân."
Chu Oánh gật đầu, đầu tiên nàng liền phát huy thần thức, mà quét qua đám người, phàm trên người có sát khí hung thần hoặc vận đen xui xẻo thì đều được loại bỏ.
Đồng thời nàng còn chú ý đến lời nói và hành động của bọn họ, phàm là những người nhìn ngang liếc dọc, thì đều là những kẻ gây phiền nhiễu.
Sau đó chỉ vào bên trái mà hỏi: "Biết võ thuật, biết nghề bếp thì đứng sang một bên."
"Nô tì biết một chút công phu võ thuật." Một nha đầu trên người có tràn đầy khí chất của một anh hùng sau khi nói xong thì liền đứng sang bên trái.
"Con cũng biết một chút công phu võ thuật." Một thằng nhóc liền đứng dậy. (Người đi ở đợi chưa thành niên, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu. )
Tiếp theo đó thì có một lão bà, một thằng nhóc cùng đứng lên, và nói là biết làm bếp.
Đợi sau khi không còn ai đi ra nữa, thì Chu Oánh liền gật đầu, tiếp theo đó nàng cùng Cố Thừa Duệ lần lượt đi đến chỗ nam nữ đã được chọn.
Sau đó thì dựa vào ngoại hình của bọn họ mà quan sát, thế là những người cẩu thả liền bị loại.
Cuối cùng thì chọn được năm lão bà, hai nha hoàn, và ba thằng nhóc.
Chu Oánh quay đầu nhìn về phía của Tiêu chưởng quỹ rồi nói: "Chỉ chọn mười người này mà thôi."
"Như vậy, thì đã đủ chưa?" Tiêu chưởng quỹ tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này.
Nếu theo như lời nàng nói trước đây, thì vẫn còn thiếu bốn người nữa.
"Trước tiên dùng bao nhiêu đây mà thôi, sau này có cơ hội thì lại bàn tiếp." Chu Oánh nói.
"Cũng đúng, lão bà thì tám lượng, nha hoàn thì mười lượng, còn thằng nhóc thì mười hai lượng." Tiêu chưởng quỹ gật đầu.
Chu Oánh nói xong thì trực tiếp đưa cho ông ấy tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc mà nói: "Thêm bốn lượng bạc nữa, coi như là công sức vất vả của người."
"Người khách sáo rồi, sau này có việc thì người cứ nói một tiếng." Tiêu chưởng quỹ nhận lấy ngân phiếu và nói.
Bọn họ đang tìm khế ước bán thân trong số những người được chọn, và khi tìm được rồi thì liền giao nó lại cho nàng, sau đó thì bọn họ được dẫn ra ngoài cùng với những người còn lại.
Chu Oánh thấy vậy thì liền mang những kế ước bán thân đó giao lại cho Thu ma ma, để bà ta chạy đến nha môn một chuyến mà thay đổi khế ước bán thân của bọn họ sau đó thì mang nó qua đây lại.
Sau khi trở về phòng thì hai người bọn họ mỗi người đều ăn một bát bánh canh, sau đó thì xách theo hai cái giỏ, mà sai thằng nhóc biết võ công đi đánh xe ngựa, cùng bọn họ đến Dương phủ.
Sau khi đến cửa, thì Chu Oánh cho thằng nhóc, hai miếng bánh táo, mà bảo cậu ấy đợi ở bên ngoài.
Và thế là bọn họ liền vào nhà và còn mang theo những lễ vật được chuẩn bị cho Dương phủ.
Lão Thôi thị này khi nghe thấy có phu thê bọn họ đến nhà, thì liền sửng sốt một lúc. Nhưng vẫn nhiệt tình sai người đi mời bọn họ vào bên trong.